Trong sảnh lớn, đám người vốn không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ vô thức muốn trốn tránh, nhưng rất nhanh mỗi người đều ngạc nhiên phát hiện, vậy mà bọn hắn lại không cách nào động đậy, bọn hắn có thể kêu to, nhưng thân thể lại như là bị thứ gì đó trói buộc, căn bản không cách nào nhúc nhích!
Vì vậy bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn sảnh lớn sụp xuống, sau đó, rất nhanh bọn hắn lại phát hiện, sảnh lớn cũng không sụp về phía bên trong mà là sụp ngược ra bên ngoài, tuy có vô số bụi bặm bay lên nhưng lại không có bất kỳ vật gì nện trúng đầu bọn hắn.
Rất nhanh mọi người càng phát hiện, sảnh lớn sụp xuống không giống với phòng ốc bình thường sụp xuống, toàn bộ sảnh lớn như Hạ Chí vừa nói, mọi thứ đều hóa thành bụi bặm!
Không chỉ tòa kiến trúc này, đủ loại đồ vật trong phòng khách kể cả bàn ghế, lại có thể đều đang hóa thành bụi!
Dường như chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủn, toàn bộ sảnh lớn đã hoàn toàn biến mất, mà biến mất theo không chỉ có kiến trúc, còn có tất cả mọi thứ trong sảnh lớn, thứ duy nhất không biến mất cũng chỉ có người.
Càng ngạc nhiên hơn là cứ việc bụi đất còn đang tung bay, nhưng mọi người lại phát hiện tầm mắt của mình cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, mà lúc này, có người phát hiện một chuyện càng đáng khiếp sợ hơn.
"Mau nhìn, toàn bộ phòng ở đều đang biến mất!" Có người hô một câu.
Mà tiếng hô này của hắn ta lập tức khiến những người khác vô thức trừng mắt nhìn chung quanh, mà vừa nhìn, gần như tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Không sai, toàn bộ phòng đều đang biến mất, nhưng thứ biến mất không chỉ là phòng ở, lấy vị trí của bọn hắn làm trung tâm, mọi thứ đều đang biến mất, bất luận là kiến trúc hay là đủ loại hoa cỏ cây cối, thậm chí là xe cộ ngừng trên đường, hết thảy tất cả đều đang lấy tốc độ cực nhanh mà hóa thành bụi bặm!
Dường như có một luồng lực lượng thần bí đang thôn phệ tất cả, mà mỗi người, trong lòng đều chỉ có một loại cảm giác, nằm mơ, chắc chắn là mình đang nằm mơ!
Dường như đã qua thật lâu, cũng dường như chỉ mới qua một phút đồng hồ ngắn ngủn, toàn bộ Tô gia tựa hồ chỉ là một vùng đất bằng phẳng, chí ít trang viên Tô gia chiếm diện tích mấy ngàn mẫu, trong thời gian thật ngắn đã hoàn toàn biến mất.
Mọi người vẫn còn đang chấn động, không biết phải làm sao, mãi đến khi bọn hắn lại nghe được giọng nói của Hạ Chí: "Thần nói, tất cả theo gió mà biến mất."
Gió nổi lên.
Không phải cuồng phong.
Chỉ là một cơn gió nhẹ.
Nhưng chính một cơn gió nhẹ này lại thổi đi tất cả bụi bặm, cũng khiến tầm mắt của mọi người càng thêm rõ ràng hơn. Liếc nhìn lại, bọn hắn có thể thấy rõ mọi thứ bốn phía, mà lúc này đây, mọi người lại ngoài ý muốn phát hiện, thật ra cũng không phải tất cả kiến trúc đều biến mất.
Còn một ngôi biệt thự bình yên vô sự, mà biệt thự này bất ngờ chính là biệt thự của Tô Phi Phi, toàn bộ Tô gia cũng chỉ còn lại một ngôi biệt thự này vẫn tồn tại, về phần những nơi khác không chỉ là vùng đất bằng phẳng, còn trống rỗng hoang tàn, trên mặt đất chỉ còn lại đất vàng, thậm chí ngay cả cỏ cũng không có.
"Thần nói, phải có thảo nguyên xanh xanh." Giọng nói của Hạ Chí vang lên lần nữa, vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lại có một luồng lực lượng kì dị, khiến mỗi người bắt đầu mơ hồ ý thức được, tất cả những lời hắn nói dường như đều sẽ trở thành sự thực.
Mùi cỏ xanh tươi mát xông vào mũi, trong nháy mắt, đất vàng đã bị cỏ xanh bao trùm, mảnh đất này trở thành một mảnh thảo nguyên nhỏ.
"Thần nói, nàng thích hồ Bạc trong suốt." Hạ Chí lại phun ra một câu, bốn phía chung quanh biệt thự của Tô Phi Phi đột nhiên biến thành một mảnh hồ Bạc, mà biệt thự của Tô Phi Phi lại sừng sững giữa hồ, trở thành một căn biệt thự giữa hồ.
"Thần nói, nàng thích tiên hoa đua nở." Theo những lời này của Hạ Chí, bốn phía hồ Bạc xuất hiện biển hoa, có cây oải hương, cũng có cây uất kim hương, còn có những loại hoa khác nở rộ xinh đẹp.
"Phi Phi tỷ, ta, có phải ta đang nằm mơ không?" Một giọng nói yếu ớt đúng lúc vang lên, mà người nói chuyện không phải ai khác, chính là Tô Đình Đình.
Mà giờ khắc này, trên trăm đôi mắt đang nhìn Tô Đình Đình, bọn hắn cũng rất muốn biết bọn hắn đang nằm mơ sao? Nếu như không nằm mơ, vậy vì sao lại có chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy xảy ra?
"Đình Đình, đây không phải mộng." Giọng nói điềm đạm vang lên, giọng nói của Tô Phi Phi không chỉ động lòng người, lại còn có sức thuyết phục rất mạnh mẽ.
Cứ việc khó có thể tin, nhưng mọi người ở đây lại không thể không tiếp nhận một sự thật tàn khốc, đây thật không phải mơ.
Trên thực tế, lúc này mọi người phát hiện mình đã có thể động, nhưng bọn hắn ngoại trừ véo bản thân mình vài cái ra, cũng không dám làm động tác khác.
Bọn hắn phát hiện khi véo bản thân, bọn hắn vẫn rất đau như cũ, mà điều đó cũng chứng mình hiển nhiên đây không phải mộng.
Quan trọng nhất là cho dù có người nào đó nằm mơ, nhưng sao có thể khiến mọi người cùng nằm mơ được?
"Hạ Chí, ngươi… rốt cục ngươi là, là ai?" Tô Tuấn Thiên mở miệng, hắn ta nhìn Hạ Chí, khuôn mặt đầy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi, giờ này khắc này, ngay cả Tô Tuấn Thiên cũng không cách nào trấn định lại, đến mức giọng nói của hắn ta đã có run rẩy rất rõ ràng.
"Ta, chính là thần." Hạ Chí chậm rãi phun ra mấy chữ, mà giờ khắc này, không còn người nào cảm thấy hắn bị thần kinh nữa, ngược lại đã có mấy người bắt đầu cảm thấy mình bị thần kinh, bởi vì nếu mình không bị thần kinh, sao có thể xuất hiện ảo giác quá đáng như thế?