"Ngươi, ngươi..." Rốt cục nước mắt của Tô Đình Đình cũng chảy ra, sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Tô Nhân Nghĩa: "Cha, cha..."
"Ta đã không còn là phụ thân ngươi." Tô Nhân Nghĩa ngắt lời Tô Đình Đình, ngữ khí của hắn càng thêm quyết tuyệt.
"Sao… sao lại có thể như vậy?" Tô Đình Đình vô lực ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn Tô Phi Phi, không nhịn được khóc thút thít: "Phi Phi tỷ, bọn hắn, bọn hắn đuổi cả hai chúng ta ra… ra khỏi nhà rồi... Oa..."
Rốt cục Tô Đình Đình cũng không nhịn được mà khóc lớn lên, nhào tới trên đùi Tô Phi Phi, giờ khắc này, dường như thế giới của nàng đã triệt để sụp đổ.
"Đình Đình, đừng khóc, đừng khóc, tỷ tỷ còn ở đây." Tô Phi Phi vỗ nhè nhẹ sau lưng của Tô Đình Đình, dùng giọng êm ái an ủi nàng.
"Đúng là tỷ muội tình thâm nha, ta thấy các ngươi vẫn nên ra ngoài khóc đi thì hơn, nơi này đã không còn là nhà của các ngươi." Một giọng nói quái dị truyền đến, người nói chuyện chính là Trương Thần.
Thấy Tô Phi Phi bị trục xuất khỏi gia tộc, có thể nói Trương Thần là người hưng phấn nhất, lần này cuối cùng Tô Phi Phi cũng không thể uy hiếp tới địa vị của ả nữa.
"Thật ra ta đã sớm không coi nơi này là nhà của mình." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, người nói chuyện chính là Tô Phi Phi, giọng nói của nàng không lớn nhưng lại có sức cảm hóa đặc biệt, đến mức mọi người ở đây đều không tự chủ được mà nghiêm túc nghe nàng nói, "Ta vốn định đợi sau khi mẫu thân rời đi lại vĩnh xa rời khỏi nơi này, thế nhưng ta vẫn không nghĩ tới, các ngươi lại quá đáng tới như thế."
Khẽ lắc đầu, trong giọng nói điềm đạm của Tô Phi Phi nhiều thêm một chút cô đơn, một chút thương cảm: "Các ngươi không nên đối xử với Đình Đình như vậy, thật ra nàng chỉ là một hài tử rất đơn thuần."
"Tô Phi Phi, nàng chỉ bị ngươi liên lụy mà thôi." Trương Thần tỏ vẻ hả hê, "Ngươi thích nàng như vậy thì đợi sau này cứ nuôi nàng là được."
"Đình Đình, được rồi, đừng khóc nữa, sau này ta sẽ chăm sóc cho ngươi." Tô Phi Phi cúi đầu, giọng nói hết sức mềm nhẹ.
Rốt cục Tô Đình Đình cũng ngẩng đầu, một bộ lê hoa đái vũ: "Phi Phi tỷ, ta, ta chỉ cảm thấy khổ sở, sao bọn hắn có thể làm như thế? Này… nơi này dù gì cũng là nhà của chúng ta, dựa vào cái gì mà nói đuổi liền đuổi?"
"Được rồi, Đình Đình, không có chuyện gì đâu, nhà như vậy không có cũng được." Tô Phi Phi cười nhẹ, "Tin tưởng ta, sau này ngươi sẽ là muội muội duy nhất của ta, ta sẽ chăm sóc cho ngươi."
"Ngay cả bản thân cũng cần người khác chăm sóc, còn đòi chăm sóc người khác, hừ!" Trương Thần lại cất giọng quái dị.
Bốp!
Một tiếng tát tai vang dội đột ngột vang lên, đồng thời vang lên còn có một giọng nói lạnh lùng: "Ngươi còn dám nói một chữ, ta lập tức đánh rớt hàm răng ngươi!"
Sảnh lớn đột nhiên an tĩnh lại, mà lúc này đây mọi người mới đột nhiên ý thức được một việc, Hạ Chí vẫn luôn ở trong này, mà trước đó, Hạ Chí lại có thể im lặng mãi không nói chuyện, chuyện này thật đúng là không quá bình thường.
Trương Thần rất tức giận nhìn Hạ Chí, nhưng ả thật không dám nói tiếp nữa, phải biết rằng tối hôm qua ả đã từng bị Hạ Chí tát hai bạt tai.
"Hạ Chí, thôi đi, chúng ta đi thôi." Đúng lúc này, giọng nói mềm nhẹ động lòng người của Tô Phi Phi vang lên, mà trong giọng nói của nàng lại có chút cô đơn, hắn vẫn có thể cảm giác được.
Nói cho cùng, Tô Phi Phi vẫn còn tình cảm với nơi này, còn tình cảm với gia tộc này, thật ra nàng vẫn có chút huyễn tưởng, nhưng giờ khắc này, tất cả huyễn tưởng đều bị đánh nát, nát một cách triệt để, mà điều này cũng khiến nàng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Đặc biệt là tiếng khóc của Tô Đình Đình càng khiến nàng cảm thấy khó chịu hơn, cho dù từ lâu nàng đã luyện tâm cảnh tới gần như không có chút rung động nào, nhưng có nhiều thứ vẫn có thể xúc động tâm linh của nàng.
Tô Phi Phi biết, Hạ Chí muốn ra mặt cho nàng, nhưng giờ khắc này nàng lại càng muốn rời khỏi nơi đây hơn, cho dù Hạ Chí có đánh đám người Tô gia một trận, nhưng thế thì thế nào đây?
"Không, Phi Phi, chúng ta không đi." Hạ Chí lại một lần nữa trở lại bên cạnh Tô Phi Phi, giọng điệu thản nhiên, "Có ta ở đây, không ai có thể để ngươi phải tủi thân."
"Hạ Chí, ngươi nên hiểu rõ, hết thảy những chuyện này đều là trách nhiệm của ngươi, nếu như ngươi có thể giải quyết Tào gia, chúng ta vẫn có thể bỏ phiếu để Phi Phi trở về gia tộc." Tô Tuấn Thiên trầm giọng nói.
"Ngươi suy nghĩ nhiều, Phi Phi rời khỏi Tô gia các ngươi là kết quả ta muốn thấy." Trong giọng nói nhàn nhạt của Hạ Chí mơ hồ có trào phúng, "Loại gia tộc cấp thấp như các ngươi không xứng với Phi Phi cao quý."
"Hạ Chí, ngươi đã khinh thường Tô gia chúng ta, vậy vì sao ngươi không dứt khoát một chút, dẫn các nàng rời khỏi đây luôn đi?" Tô Tuấn Thiên cũng có chút căm tức, hắn ta cảm giác được sự coi rẻ nồng đậm trong giọng nói của Hạ Chí, điều này khiến hắn ta rất khó chịu.
"Bởi vì, phải rời đi là các ngươi." Hạ Chí chậm rãi nói.
"Hạ Chí, đừng nói chuyện cười này với ta, đây là chuyện không thể nào!" Tô Tuấn Thiên hừ lạnh một tiếng, "Cho dù ngươi có chút bản lĩnh, cũng không có khả năng đều hết chúng ta đi!"
"Các ngươi tin tưởng trên thế giới này có thần không?" Hạ Chí chậm rãi phun ra một câu, "Trong thế giới của ta, ta chính là thần."
Thần?
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, gia hỏa này bị điên rồi sao?
"Thần nói, tất cả hóa thành bụi bặm." Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra những lời này, mà những lời này vừa ra, sảnh lớn đột nhiên sụp xuống!
Trong sảnh lớn vang lên vô số tiếng kêu sợ hãi, thoáng cái đã biến thành hỗn loạn dị thường.