"Thật ra cho dù chúng ta có nói cho người ngoài cũng không có người tin tưởng." Tô Tuấn Thiên lắc đầu thở dài, "Cũng tốt, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, hy vọng Tào gia sẽ đi gây sự với Hạ Chí."
"Sắp xếp mọi người rời đi đi." Tô Tuấn Phong mở cửa xe, hai người nhanh chóng xuống xe, sau đó bắt đầu gọi điện thoại, mà trước khi màn đêm buông xuống, rốt cục toàn bộ Tô gia cũng đã rời khỏi cổng chính.
Mà cũng trong đêm này, Tào gia đã nhận được tin tức của Tô gia, Tô gia đã trục xuất Tô Phi Phi ra khỏi gia môn, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện về Tô Phi Phi đều không còn liên quan với Tô gia, về phần hung thủ Tào gia mong muốn, chỉ có thể để bản thân Tào gia tự nghĩ biện pháp.
Mà Tô gia cũng tìm ra một lý do, đó chính là hiện tại Hạ Chí đang chịu trách nhiệm vụ án của Tào Thực, mà đây là chuyện do cảnh sát sắp xếp, nếu Tào gia không tin có thể đi tìm cảnh sát.
Đêm khuya này, Tô gia nằm trong trạng thái hỗn loạn, mà Tào gia dường như cũng đang nằm trong trạng thái tức giận, về phần Hạ Chí, ừm, hắn còn đang ngủ rất say.
Bầu trời lốm đốm sao.
"Phi Phi tỷ, tỷ có nghe thấy tiếng gì kỳ quái không?" Tô Đình Đình phá vỡ yên lặng.
"Đình Đình, ở đây rất an tĩnh." Tô Phi Phi cười nhẹ, đúng là ở đây rất an tĩnh, phải biết rằng mảnh trang viên này của Tô gia vốn nằm ở vùng ngoại thành, hơn nữa diện tích lại rất lớn, hiện tại trừ bọn họ ra, bốn phía hoàn toàn không có người, có thể không yên tĩnh sao?
"Phi Phi tỷ, an tĩnh như vậy tỷ vẫn không nghe được tiếng bụng ta đang réo sao?" Tô Đình Đình tỏ vẻ đau khổ, "Ta rất đói, chúng ta còn chưa ăn cơm tối đâu."
Hiện tại đã hơi trễ, gần mười giờ, Hạ Chí còn đang ngủ, mà Tô Phi Phi lại vẫn luôn ở bên cạnh với hắn. Thật ra Tô Đình Đình đã đi dạo một vòng quanh căn nhà lớn này, sau đó hiện tại nàng vừa mệt vừa đói.
"Đình Đình, anh rể của ngươi còn đang ngủ, có thể trong thời gian ngắn tới hắn sẽ không tỉnh, ngươi muốn ăn sợ rằng phải tự nghĩ biện pháp thôi." Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nếu không ngươi tự đi ra ngoài ăn đi?"
"Phi Phi tỷ, không phải ta không muốn tự mình ra ngoài, thế nhưng nơi này hẻo lánh như thế, ngay cả taxi cũng không tới, nhà của chúng ta lại không có xe, đều bị anh rể hư hỏng hóa thành tro rồi, đương nhiên ta không thể đi bộ ra đúng không?" Tô Đình Đình có chút buồn bực, "Ta đã tìm một vòng trong phòng, cũng không tìm được thứ gì để ăn. Nói thật, ta cảm thấy anh rể thực sự rất phá của, anh rể có thể đánh đuổi tất cả bọn hắn, nhưng đồ vật vốn có thể lưu lại mà, chí ít cũng nên lưu lại một chiếc xe."
"Được rồi, đừng oán giận nữa, nếu như ngươi đói như vậy thì chính ngươi tự nghĩ biện pháp đi, ngươi có thể nhờ bạn bè hỗ trợ, thật ra ngươi cũng có thể gọi thức ăn ngoài, tuy hơi xa một chút nhưng vẫn có người mang tới." Tô Phi Phi ôn nhu an ủi Tô Đình Đình, hiển nhiên nàng không muốn đánh thức Hạ Chí dậy lúc này.
"Thế nhưng hình như ta không có bạn bè." Tô Đình Đình hơi khổ não, sau đó lấy di động ra: "Được rồi, để ta thử xem có ai nguyện ý mang đồ ăn tới cho ta không."
Mở phần mềm tin nhắn nào đó, Tô Đình Đình trực tiếp đăng trạng thái: "Ta rất đói, có ai mang đồ ăn tới cho ta không?"
Đăng vòng bạn bè xong, Tô Đình Đình lại ném di động qua một bên: "Đợi thêm năm phút đồng hồ nữa lại xem."
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của nàng đổ chuông.
"A, ai đó?" Tô Đình Đình có chút kinh ngạc, lập tức cầm điện thoại di động lên nhìn, "Lại là hắn."
Tô Đình Đình không nghe, trong miệng lẩm bẩm: "Người này thật là, ta đã sớm nói với hắn hai người không thể nào rồi, thế nhưng hắn vẫn không từ bỏ ý định."
"Đình Đình, người theo đuổi ngươi sao?" Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười, "Trước đây là không thể nào, nhưng điều đó không có nghĩa là hiện tại cũng không thể nào, hiện tại ngươi có quyền tự mình làm chủ."
"A, cũng đúng." Đột nhiên Tô Đình Đình kịp phản ứng, "Vậy ta nghe điện thoại trước."
Tô Đình Đình nhận điện thoại: "Này, hiện tại ta rất đói, cho nên ta không muốn nói chuyện..."
"Ngươi muốn ăn gì?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một nam nhân, rất trực tiếp.
"Ta muốn ăn xiên nướng, rất nhiều rất nhiều xiên nướng!" Tô Đình Đình lập tức nói: "Phải có thịt!"
"Được, gửi định vị vị trí của ngươi cho ta." Nam nhân ở đầu bên kia điện thoại lập tức trả lời.
"Biết rồi, ta lập tức gửi cho ngươi, ta cúp máy trước!" Tô Đình Đình nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó gửi vị trí của mình cho đối phương.
Sau đó, Tô Đình Đình bắt đầu quét vòng bạn bè, thầm thì trong miệng: "Gì vậy, không một tên nào đáng tin, có người kêu ta đi ăn còn có người gửi hình cho ta, vẫn là Lưu Nghị đáng tin hơn một chút."
"Nam sinh kia tên Lưu Nghị?" Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, "Đáng tin cậy là tốt rồi, có tiền hay không không quan trọng, chúng ta không thiếu tiền."
"Chờ khi hắn đưa đồ ăn tới cho ta rồi lại nói." Tô Đình Đình bĩu môi, "Phi Phi tỷ, ta nói cho tỷ biết, không có tiền cũng là một loại không đáng tin cậy."
"Nói chung bản thân ngươi thích là tốt rồi, không cần phải như trước đây." Tô Phi Phi cười nhẹ.
"Phi Phi, ngươi muốn ăn gì?" Đúng lúc này, một giọng nói ôn nhu vang lên, mà theo giọng nói này, Hạ Chí mở mắt, đồng thời ngồi dậy từ trên ghế sofa.
"A, ta nói này anh rể, ngươi tỉnh rồi sao?" Tô Đình Đình hơi kinh ngạc, "Nhanh, anh rể, ngươi tỉnh lại là tốt rồi, ta sắp chết, ngươi tùy tiện biến ra chút gì đó cho ta ăn đi!"
"Ta đã biến ra, ngươi nhanh ăn đi." Hạ Chí lười biếng nói.
"Ăn cái gì đâu?" Tô Đình Đình lại ù ù cạc cạc, rõ ràng cái gì Hạ Chí cũng chưa biến ra.