Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 820 - Chương 819: Ăn Cỏ Xong Còn Có Thể Ăn Đất (1)

Chưa xác định
Chương 819: Ăn cỏ xong còn có thể ăn đất (1)

"Ăn cỏ." Hạ Chí tùy tiện phun ra hai chữ.

Ăn cỏ?

Tô Đình Đình lập tức buồn bực, dường như cỏ này đúng là do Hạ Chí biến ra thật.

"Từ từ ăn đi, cỏ này đủ cho ngươi ăn mấy năm." Hạ Chí còn bổ sung một câu, "Ăn cỏ xong ngươi còn có thể ăn đất, bảo đảm sẽ không đói."

"Tỷ, anh rể lại bắt nạt ta!" Tô Đình Đình tức giận kiện với Tô Phi Phi, đây là người nào vậy, kêu nàng ăn cỏ cũng thôi đi, rõ ràng còn kêu nàng ăn đất!

Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đừng oán giận nữa, ngươi chờ người tên Lưu Nghị kia tới đi, hắn ta sẽ đưa đồ ăn tới cho ngươi."

"Phi Phi, nếu không chúng ta cũng ăn đồ nướng đi?" Hạ Chí đề nghị.

"Ngươi đã khỏe lại chưa?" Tô Phi Phi có chút ân cần hỏi han.

"Thật ra ta không nghỉ ngơi cũng không sao cả." Hạ Chí mỉm cười, "Hiện tại ngủ mấy giờ lại càng không có việc gì, không cần lo lắng."

"Ừm, vậy chúng ta ăn đồ nướng đi." Tô Phi Phi thản nhiên cười cười, "Chính chúng ta nướng."

Dưới ánh sao, trên cỏ, rất nhanh vỉ nướng đã được hiện ra, Hạ Chí và Tô Phi Phi ngồi cùng một chỗ, vừa nướng vừa ăn, mà cách đó không xa, Tô Đình Đình chỉ có thể ngồi chờ.

Tô Đình Đình rất muốn tới tham dự, nhưng nàng phát hiện mình không tới được, bởi vì nàng vốn không cách nào nhúc nhích được, không phải nàng không kháng nghị, đáng tiếc, kháng nghị của nàng vốn không có hiệu quả.

"Này, anh rể, ngươi có cần phải thù dai như vậy không?" Tô Đình Đình rất phiền muộn, nàng đã phát hiện một sự thật, đó chính là tuy Hạ Chí rất cưng chiều Tô Phi Phi, nhưng trên thực tế, Tô Phi Phi không thể thay đổi quyết định của Hạ Chí, mỗi một lần, thậm chí Tô Phi Phi còn không có suy nghĩ thay đổi quyết định của Hạ Chí.

"Đây không phải thù dai." Hạ Chí vừa nướng tôm hùm vừa lười biếng nói: "Chỉ có điều nam nhân tán gái cũng rất cực khổ."

"Này, chuyện này thì có liên quan gì với tán gái chứ?" Tô Đình Đình không phục hỏi.

"Đương nhiên là có liên quan." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Bạn trai tương lai của ngươi hơn nửa đêm cực khổ đi đưa đồ ăn tới cho ngươi, sau đó khi đưa tới ngươi lại nói ngươi đã ăn no rồi, chẳng phải sẽ khiến cố gắng của hắn đều trở nên vô ích sao? Chỉ khi ngươi đói bụng ngươi mới có thể hiểu được hắn đối xử tốt với ngươi cỡ nào."

"Ta không thèm nghe ngươi nói nữa, tiết kiệm khí lực!" Tô Đình Đình thật sự buồn bực, đây cũng có thể tính là lý do sao?

Chỉ có điều, hiện tại xem ra nàng chỉ có thể trông cậy vào Lưu Nghị thật.

"Lưu Nghị, nếu ngươi dám lừa phỉnh ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!" Tô Đình Đình thầm thề. Nếu Lưu Nghị lừa rối nàng, rất có thể đêm nay nàng sẽ chết đói thật.

Lại một lát sau, khi đã đói đến mức hoàn toàn không muốn nói chuyện, Tô Đình Đình nghe được tiếng điện thoại di động vang lên, nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên nàng có tinh thần hẳn lên, vội vàng nhận điện thoại: "Này, ngươi đang ở đâu? Ta đã sắp chết đói rồi... A? Cửa chính sao, à, ngươi chờ một chút!"

Tô Đình Đình cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Hạ Chí: "Anh rể, Lưu Nghị đến cửa chính rồi, nhưng hắn nói mặc dù cổng nhà chúng ta đang mở thế nhưng trong cổng lại không có đường, toàn bộ đều là cỏ, hắn ta không biết có thể chạy moto vào hay không!"

"Cổng sao?" Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó nhìn về phía Tô Phi Phi, "Ăn no chưa?"

"Ăn no rồi." Tô Phi Phi điềm nhiên cười một tiếng.

"Ừm, vậy chúng ta ra cổng chơi đi, cái cổng kia cũng cần được cải tạo một chút." Hạ Chí đứng lên, sau đó lại đẩy xe lăn của Tô Phi Phi đi ra ngoài.

"Vậy rốt cuộc có thể chạy xe trên cỏ không?" Tô Đình Đình vội vàng hỏi.

"Không thể." Hạ Chí trả lời rất đơn giản.

"Vậy sao hắn ta có thể chạy vào được?" Tô Đình Đình có chút buồn bực, nàng đã đói bụng đến sắp không còn sức đi ra ngoài nữa, phải biết rằng, đoạn đường từ đây đi ra ngoài còn rất xa.

"Có đường đi vào." Hạ Chí vẫn trả lời một cách rất đơn giản như cũ.

"Vốn không hề có đường..." Tô Đình Đình mới vừa nói đến đây lại đột nhiên ngẩn ngơ, bởi vì nàng phát hiện, thật ra đã có đường.

"Trên đời vốn không có đường." Giọng nói có chút phiêu hốt truyền đến từ chỗ Hạ Chí, "Khi ta đi qua, đường liền xuất hiện."

Phía trước vẫn là cỏ xanh, nhưng khi Hạ Chí đẩy Tô Phi Phi đi qua, phía dưới lập tức xuất hiện một con đường rất rõ ràng, thật ra con đường này cũng không rộng, nhưng hiển nhiên muốn chạy moto vào là không thành vấn đề.

"Quá thần." Tô Đình Đình có chút sùng bái, sau đó lại tỏ vẻ khó chịu: "Quá trang bức!"

Đương nhiên Hạ Chí sẽ không quan tâm tới Tô Đình Đình đang nói gì sau lưng mình, hắn đẩy Tô Phi Phi không chút hoang mang đi về phía cổng, mà sau lưng hắn cũng xuất hiện một con đường. Mới vừa bắt đầu nó chỉ là con đường nhỏ, sau đó lại biến thành đường lớn, mà trên thực tế, thật ra không chỉ có chỗ hắn đi qua có đường, mà những nơi khác cũng bắt đầu xuất hiện một số đường, tỷ như hiện tại chí ít cũng có đường nối thẳng tới biệt thự của Tô Phi Phi.

Hiển nhiên Hạ Chí và Tô Phi Phi cũng không vội, cho nên bọn hắn bỏ ra đủ 10 phút mới đi đến cổng chính. Mà giờ khắc này, ngoài cổng có một thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi, thoạt nhìn đã sớm nóng lòng chờ đợi.

Thật ra người này cũng không tính là quá tuấn tú, làn da hơi đen, ngược lại tương đối cao ráo, xấp xỉ 1m8, trên người hắn ta còn đang mặc đồng phục, chẳng qua đồng phục này cũng không phải đồng phục cảnh sát mà là đồng phục bảo vệ.

"Chào ngươi, xin hỏi..." Thấy Hạ Chí và Tô Phi Phi, thanh niên trẻ tuổi vội vàng chào hỏi, đồng thời cũng muốn hỏi ý kiến.

Bình Luận (0)
Comment