Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 821 - Chương 820: Ăn Cỏ Xong Còn Có Thể Ăn Đất (2)

Chưa xác định
Chương 820: Ăn cỏ xong còn có thể ăn đất (2)

"Vào đi thôi, bạn gái tương lai của ngươi đã sắp chết đói." Hạ Chí ngắt lời thanh niên trẻ tuổi, lười biếng nói.

"À, được, cảm ơn, cảm ơn." Thanh niên trẻ tuổi lên tiếng cảm ơn, cũng không nhiều lời, sải bước lên xe moto chạy vào bên trong.

"Quân nhân giải ngũ, bảo vệ đại học Tô thành." Hạ Chí thuận miệng nói.

"Ừm, hẳn làm người cũng không tệ lắm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng nói, trong khi nói chuyện, hai người đã đi ra cổng, sau đó xoay người ngừng lại.

"Tường này cần được cải tạo một chút, quá khó coi." Hạ Chí mở miệng nói.

"Nếu không chúng ta dùng thảm thực vật phủ kín tường đi." Tô Phi Phi suy nghĩ một chút nói.

"Được." Hạ Chí gật đầu, sau đó tường vây bắt đầu có biến hóa, chân tường xuất hiện rất nhiều dây leo, mà những cây dây leo này đang sinh trưởng với tốc độ thật nhanh, không bao lâu sau, toàn bộ tường vây đã bị cây dây leo phủ kín, thoạt nhìn đây như bức tường vốn được cây cối xinh đẹp phủ lấp.

"Thật đẹp." Tô Phi Phi nhẹ giọng tán thưởng, nơi này thật giống tiên cảnh.

"Ừm, hiện tại chúng ta lại đi làm cái cổng có tính sáng tạo hơn." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười xán lạn, vừa mới dứt lời, cổng lớn phía trước biến mất, mà hai bên lại đột nhiên xuất hiện hai cái cây. Hai cái cây này đang sinh trưởng với tốc độ thật nhanh, phía dưới thẳng tắp, nhưng sau khi mọc cao vài mét, đột nhiên thân cây bắt đầu uốn lượn, sau cùng, hai cái cây lại có thể chạm vào nhau, cùng phát triển gắn chặt vào thân thể đối phương!

Một cái cổng sống cứ được sinh ra như thế, không thể không nói, cái cổng này thực sự rất sáng tạo, mà loại sáng ý này chỉ sợ cũng chỉ có Hạ Chí mới có thể thực hiện được.

"Viết mấy chữ lên trên đi, nếu không sau này người ta sẽ không biết nơi này là nơi nào." Tô Phi Phi nhẹ giọng đề nghị.

Dừng một chút, Tô Phi Phi lại bổ sung: "Có thể viết tên của ngươi."

"Được." Hạ Chí đáp ứng, nhưng hắn cũng không đi viết chữ thật, ngược lại hai cái cây lại bắt đầu biến hóa, ở vị trí đan chéo, cành cây bắt đầu tự động sinh trưởng, rất nhanh đã mọc thành hai chữ to: "Hạ Chí."

"Ừm, hơi đơn điệu một chút." Hạ Chí lẩm bẩm, "Lại làm thêm hai câu đối bên cửa đi."

Trên thân cây, cây mây bắt đầu quấn quanh, rất nhanh đã cấu thành hai hàng chữ.

"Bất luận xuân hạ cùng thu đông, ta đều là chí cao vô thượng."

Câu đối hai bên cửa vốn không giống câu đối, nhưng thoạt nhìn lại hết sức khí phách, mà chữ thứ tư mỗi bên vừa lúc hợp thành cái tên Hạ Chí này.

"Ừm, hiện tại hoàn mỹ." Hạ Chí lẩm bẩm, một bộ rất hài lòng.

"Ừm, rất hoàn mỹ." Trong đôi mắt vô cùng xinh đẹp của Tô Phi Phi lóe ra vẻ mơ ước, "Đợi khi chân của ta khỏi hẳn, ta muốn khiêu vũ trên cỏ cho ngươi xem."

Ngẩng đầu lên, Tô Phi Phi dùng cặp mắt xinh đẹp nhìn Hạ Chí: "Ngươi có biết khi nào ta mới có thể khôi phục không?"

"Chớ nóng vội, khi năng lực biết trước của ngươi thành thục chân chính, đó cũng là lúc hai chân ngươi được khôi phục." Giọng nói của Hạ Chí nhu hòa dị thường, "Ngươi không cần vội vã khiến năng lực biết trước của mình trở nên thành thục, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi, có đôi khi, dục tốc bất đạt, nhưng ngươi phải có lòng tin, ngươi phải có lòng tin có thể dự báo hết thảy, chỉ có như vậy, năng lực của ngươi mới có thể nhanh chóng tăng trưởng."

"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, nàng cũng không vội, chỉ có điều nàng hy vọng mình có thể mau chóng xuất hiện trước mặt Hạ Chí.

"Chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ không thiếu việc phải hoàn thành đây."

Đi qua bãi cỏ, đi qua biển hoa, đi tới biệt thự giữa hồ, Hạ Chí đưa Tô Phi Phi đến phòng ngủ, mà bản thân mình thì trở về trên ghế sofa ở phòng khách nằm xuống.

Mấy phút đồng hồ sau.

"Ta không sao, ngươi không phải tới trông coi." Đột nhiên Hạ Chí mở miệng, nhưng lúc này, thật ra trong phòng khách không một bóng người.

Lại qua thêm vài phút đồng hồ.

"Ta thực sự không sao, cùng lắm chỉ cần ngủ một giấc là được." Hạ Chí lại mở miệng.

Vẫn không có chút phản ứng nào.

"Thật ra ngươi có thể ngủ với ta một lát." Hạ Chí tiếp tục nói.

Vẫn không có phản ứng.

"Được rồi, hay là tới nhà ngươi đi, nếu không ngươi sẽ ngồi cả một buổi tối." Trong giọng nói của Hạ Chí ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ, sau đó hắn lại biến mất từ trên ghế sofa.

Hạ Chí xuất hiện trên một chiếc sofa khác, mà giờ khắc này, trong tầm mắt của hắn rốt cục cũng có thêm một người, một thân đồ da bó cộng thêm vóc dáng nóng bỏng, còn có khí chất lạnh như băng kia, lại chính là Hạ Mạt.

Chẳng qua lúc này, thân phận của nàng là U Linh Nữ Vương, bởi vì nơi này là U Linh Nữ Vương, là nhà, cũng là vương cung của Hạ Mạt.

"Không nên đứng, ngươi có thể ngủ trên sofa với ta, cũng có thể ngủ trên giường của ngươi." Hạ Chí lười biếng nói một câu, sau đó lại nhắm mắt lại, "Ta thật sự cảm thấy mệt."

Hạ Mạt xoay người đi vào tẩm cung của nàng, từ đầu đến cuối, ngay cả một câu nàng cũng không nói.

Hạ Chí ngủ một giấc thật lâu, mà khi hắn tỉnh lại đã là mười giờ sáng ngày hôm sau, Hạ Mạt đã không còn ở trong vương cung nữa, chẳng qua lúc này trong vương cung cũng không phải không có người, Thủy Linh còn đang ở đây.

"Ngài đã tỉnh, từ sáng sớm nữ vương bệ hạ đã đi làm." Thủy Linh vội vã báo cáo cho Hạ Chí.

Hạ Chí không nói gì, chỉ đeo kính mắt, ngay sau đó hắn hơi nhíu mày.

"Ta đi trước." Hạ Chí nói một câu, sau đó trực tiếp biến mất.

Lúc này Tô Phi Phi và Tô Đình Đình lại đang gặp phải một chút phiền toái.

Bình Luận (0)
Comment