Ngày này, Tô Phi Phi thức dậy thật sớm, mà sau khi nàng xuống lầu không nhìn thấy Hạ Chí, nàng cũng không lo lắng, không bao lâu sau, Tô Đình Đình cũng quay về.
"Tỷ, anh rể đâu?" Tô Đình Đình ngáp một hơi, "Ta lại đói bụng rồi, kêu hắn làm ít đồ ăn sáng cho chúng ta đi."
"Hắn không ở đây." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, "Lưu Nghị của ngươi đâu?"
"À, hắn đi làm rồi." Tô Đình Đình ngáp, "Thật buồn ngủ."
"Tối hôm qua ngươi không ngủ sao?" Tô Phi Phi hơi buồn bực.
"Không có, tỷ, hình như tối hôm qua ta hơi hưng phấn quá mức, mãi không cách nào ngủ được, vì thế ta kéo Lưu Nghị trò chuyện với ta nguyên buổi tối, hiện tại thật buồn ngủ. Thế nhưng bụng ta lại rất đói, ta muốn ăn chút gì đó rồi lại đi ngủ sau." Tô Đình Đình không ngừng ngáp, "Anh rể lại đi đâu vậy?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy, thế này đi, ta phải tới bệnh viện, ngươi đi chung với ta, thuận tiện chúng ta cùng đi ăn điểm tâm luôn." Thật ra Tô Phi Phi cũng không xác định được rốt cuộc Hạ Chí đã đi đâu, nhưng nàng cũng không định tìm Hạ Chí về ngay.
"Thế nhưng tỷ, chúng ta không có xe để ra ngoài." Vẻ mặt Tô Đình Đình tràn đầy khổ não, "Cho dù hiện tại ta có gọi điện thoại cho Lưu Nghị, nhưng hắn nghèo tới mức chỉ có một chiếc moto, vốn không cách nào đưa chúng ta tới bệnh viện."
"Ngươi có thể gọi điện thoại cho hắn, có lẽ hắn có thể nghĩ ra biện pháp." Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, "Như vậy đi, Đình Đình, ta hỏi ngươi, ngươi có thiện cảm với Lưu Nghị không?"
"Hắn cũng không tệ, nghe nói trước đây hắn còn có thể tính là bộ đội đặc chủng, chẳng qua sau khi xuất ngũ hắn không tìm được công việc tốt nào, đành phải tới trường đại học làm bảo vệ. Có lần ra cổng trường ta gặp phải lưu manh muốn đùa bỡn ta, là hắn đã giúp ta, sau đó chúng ta quen nhau." Tô Đình Đình nói nhanh: "Từ đó về sau hắn vẫn theo đuổi ta, ta vẫn luôn nói cho hắn biết hai chúng ta sẽ không có kết quả, nhưng hắn vẫn luôn không tin, còn nói cái gì mà trên thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra..."
Nói đến đây, Tô Đình Đình ngẩn ngơ: "Ai ya, khoan hãy nói, dường như hắn nói rất đúng đây."
"Đình Đình, ta với anh rể ngươi cũng không định ở lại đây lâu, nếu như ngươi có hảo cảm với Lưu Nghị, trong khoảng thời gian này, ngươi có thể tiếp xúc nhiều hơn với hắn, chúng ta có thể giúp ngươi khảo sát hắn một chút." Tô Phi Phi cười nhẹ, "Sau đó, căn nhà này của chúng ta sợ rằng bình thường cũng chỉ có một mình ngươi sống."
"A?" Tô Đình Đình ngẩn ngơ: "Không phải chứ? Một mình ta ở nơi lớn như vậy sao? Vậy không được, tỷ, tỷ định đi đâu vậy, ta cũng muốn đi theo tỷ, ta mới không thích sống một mình ở chỗ này đâu!"
"Đợi một thời gian nữa chúng ta nhất định sẽ quay về thành phố Thanh Cảng, đương nhiên, nếu như ngươi muốn đi theo cũng có thể." Tô Phi Phi cười một tiếng, "Ngươi cứ quyết định là được."
"Được rồi, để ta suy nghĩ, vậy hiện tại ta có cần phải gọi điện thoại cho Lưu Nghị không?" Tô Đình Đình cảm thấy khổ não, "Hẳn hắn chỉ mới vừa về tới trường học đi làm, vậy mà giờ ta lại kêu hắn tới, hình như hơi không tốt lắm?"
"Đợi chút nữa lại gọi hắn cũng không sao." Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, "Đi thôi, chúng ta ra cửa trước."
"Thế nhưng xe thì phải làm sao đây?" Tô Đình Đình vẫn có chút bối rối.
"Đừng lo lắng, chờ chúng ta đi ra ngoài sẽ có xe." Trong lúc nói chuyện, Tô Phi Phi đã đi ra khỏi biệt thự.
"A, tỷ, xe lăn của ngươi có thể tự di chuyển sao?" Tô Đình Đình đuổi tới.
"Ừm, còn có thể chạy với tốc độ rất nhanh đây." Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nàng gia tốc thật.
Tô Đình Đình chỉ có thể chạy chậm đuổi theo: "Tỷ, vậy vì sao bình thường tỷ luôn cần anh rể đẩy tỷ đi?"
"Đương nhiên là ta thích vậy." Tô Phi Phi thản nhiên cười cười, đồng thời hãm tốc độ lại, "Đình Đình, ngươi đã từng nghĩ tới cuộc sống tương lai sẽ như thế nào chưa? Ngươi phải biết rằng từ nay về sau, cuộc sống của ngươi sẽ không còn giống như trước kia nữa."
"Cái này sao, ta còn chưa nghĩ tới đâu, đợi sau này lại nghĩ đi." Tô Đình Đình vẫn có chút không tim không phổi.
Tô Phi Phi cũng không truy hỏi, mấy phút đồng hồ sau, hai người bọn họ đã đi tới cửa chính.
"Oa, cái cổng này thật sáng tạo!" Mãi tới bây giờ Tô Đình Đình mới biết cổng đã biến thành bộ dạng này, nhưng ngay sau đó nàng lại phát hiện một vấn đề: "Không đúng, hình như cổng này không cách nào đóng lại, không phải đồng nghĩa với ai cũng có thể vào sao?"
"Đình Đình, bên kia có chiếc xe, ngươi đi tới mời người trong xe ra một chút." Tô Phi Phi lại mở miệng nói.
Tô Đình Đình vừa nhìn, cách cổng mấy trăm mét thật sự có một chiếc xe.
Đang chuẩn bị đi qua, Tô Phi Phi lại mở miệng: "Không cần nữa, bọn hắn sẽ tự đi qua."
Cửa xe được mở ra, hai người xuống xe, là một nam một nữ, đều mặc âu phục chỉnh tề, dung mạo mặc dù không đặc biệt nhưng vóc người đều có thể tính là không tệ, mà khí chất của bọn hắn cũng tương đối không tầm thường.
"Chào ngươi, Tô tiểu thư." Hai người rất khách khí hành lễ với Tô Phi Phi.
"Ta cần một chiếc xe." Tô Phi Phi cũng không hỏi thân phận của hai người này, chỉ dùng giọng điệu rất điềm tĩnh nói ra nhu cầu của mình.
"Tô tiểu thư, xe của chúng ta đã được cải tiến, ngươi có thể lên." Nam nhân mặc âu phục cung kính trả lời.
"Được, ta phải tới bệnh viện một chuyến." Tô Phi Phi khống chế xe lăn, chạy về chiếc xe cách đó không xa, mà nữ tử mặc âu phục lại nhanh chóng đi lên phía trước, kéo cửa sau xe ra.