Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 823 - Chương 822: Còn Có Thể Chạy Trốn Rất Nhanh Đây (2)

Chưa xác định
Chương 822: Còn có thể chạy trốn rất nhanh đây (2)

Đúng là chiếc xe này đã được cải tiến, có thể để Tô Phi Phi trực tiếp điều khiển xe lăn vào ghế sau, sau đó cả người cả xe lăn đều được cố định phía sau.

"Tỷ, bọn họ là ai vậy?" Đương nhiên Tô Đình Đình cũng lên xe theo, chỉ có điều nàng nghĩ mãi mà không rõ, đây là người nào vậy?

"Thuộc hạ của anh rể ngươi." Tô Phi Phi thuận miệng giải thích một câu.

Thật ra lời này cũng không sai, bởi vì hai người này đến từ Thiên Binh, đương nhiên, bọn hắn cũng không phải cấp dưới trực tiếp của Hạ Chí.

Nửa giờ sau, Tô Phi Phi và Tô Đình Đình đã tới bệnh viện, sau đó hai người đi thẳng tới phòng bệnh của mẫu thân Tô Phi Phi Ôn Uyển.

Chỉ có điều ngay khi hai người đi vào phòng bệnh đã phát hiện có điểm gì là lạ.

Trong phòng bệnh không có hộ sĩ, mà những thiết bị vốn được dùng để quan sát tình trạng cơ thể của mẫu thân Tô Phi Phi lại cũng có thể biến mất không còn!

"Này… sao lại thế này?" Tô Đình Đình có chút tức giận, "Ta đi tìm hộ sĩ!"

Vừa nói xong đã thấy một y tá đẩy cửa đi đến.

"Này, hộ sĩ, ngươi tới rất đúng lúc, ta nhớ lúc trước trong này còn có máy dưỡng khí, còn có máy giám sát điện tâm, vì sao hiện tại đều không còn nữa?" Tô Đình Đình vặn hỏi hộ sĩ.

Hộ sĩ đưa mắt nhìn Tô Đình Đình, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Phi Phi: "Tô tiểu thư, ngươi tới rất đúng dịp, lúc đầu chúng ta muốn gọi điện thoại cho ngươi nhưng ngươi không để lại số điện thoại, chúng ta muốn thông báo cho ngươi biết, bởi vì ngươi đã nợ hai tháng tiền thuốc men, cho nên chúng ta không thể tiếp tục trị liệu cho mẫu thân ngươi."

"Này, ngươi nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là nợ hai tháng tiền thuốc men?" Tô Đình Đình càng thêm tức giận, "Rõ ràng vẫn luôn có người trả tiền!"

"Đình Đình, không cần nói nữa, nàng chỉ là hộ sĩ thôi." Giọng điệu của Tô Phi Phi vẫn điềm tĩnh như cũ, mà nàng cũng nhìn hộ sĩ, tiếp tục nói: "Kêu người phụ trách của các ngươi tới đây nói chuyện với ta đi."

"Được, Tô tiểu thư, ta đi mời viện trưởng tới đây." Hộ sĩ cũng rất khách khí.

Hộ sĩ xoay người rời đi, mấy phút đồng hồ sau, một thiếu phụ thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi đi đến, thiếu phụ này trông rất xinh đẹp, đặc biệt là vóc người tương đối thành thục.

"Tô tiểu thư, ta họ Phương, là viện trưởng nơi này, về chuyện của mẫu thân ngươi ta chỉ có thể nói thật xin lỗi, đúng là các ngươi đã nợ hai tháng tiền thuốc." Vị Phương viện trưởng này đi thẳng vào vấn đề: "Trước đó Tô gia các ngươi muốn đợi khi mẫu thân ngươi..."

Phương viện trưởng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Vốn muốn đợi sau khi mẫu thân ngươi xuất viện lại thanh toán một thể, đương nhiên chúng ta cũng tin tưởng danh dự và uy tín của Phương gia, nhưng hiện tại Phương gia đã nói rõ cho chúng ta biết, bọn họ sẽ không tiếp tục chịu trách nhiệm tiền thuốc men cho mẫu thân ngươi, cho nên thật xin lỗi, chúng ta chỉ có thể mời mẫu thân ngươi rời khỏi."

"Không thể nào? Sao bọn hắn có thể không trả tiền?" Tô Đình Đình rất phiền muộn, tiền thuốc men này cũng không ít, cho dù Hạ Chí có trả lại cho nàng hai trăm vạn kia cũng chưa chắc đã đủ.

"Phương viện trưởng, thật ra các ngươi mượn cớ cũng rất không tồi, nhưng vấn đề duy nhất chính là vì sao các ngươi không tìm ta đòi tiền thuốc men mà lại trực tiếp đuổi mẫu thân ta đi?" Giọng điệu của Tô Phi Phi rất điềm đạm, nhưng cũng trực tiếp nói trúng vấn đề mấu chốt: "Hoặc là, chúng ta đổi cách nói khác, nếu như hiện tại ta nguyện ý bù đủ tất cả tiền thuốc men, các ngươi có thể để mẫu thân ta tiếp tục trị liệu ở nơi này không?"

"Này..." Vẻ mặt Phương viện trưởng có hơi lúng túng.

"Này, rốt cuộc các ngươi có ý gì?" Tô Đình Đình cũng phát hiện có điểm gì đó không đúng.

"Phương viện trưởng, thật ra các ngươi muốn bắt mẫu thân ta phải rời khỏi bệnh viện, vì vậy vấn đề chính cũng không phải là tiền, đúng không?" Trong giọng nói bình tĩnh của Tô Phi Phi rốt cục cũng có một chút không vui, "Các ngươi đối xử với bệnh nhân như thế sao? Thân thể của mẫu thân ta vốn đã rất không tốt, cho dù các ngươi có muốn nàng rời khỏi bệnh viện, chí ít cũng phải đợi sau khi ta tìm được bệnh viện mới rồi mới chuyển đi chứ?"

"Xin lỗi, Tô tiểu thư, ta cũng có nỗi khổ tâm riêng của ta." Phương viện trưởng áy náy nói.

"Không, thật ra ngươi vốn không cảm thấy có lỗi." Tô Phi Phi lắc đầu, "Phương viện trưởng, ta chỉ muốn biết một việc, người muốn các ngươi đuổi mẫu thân ta là Tô gia hay là Tào gia?"

"Tô tiểu thư, ta không biết ngươi đang nói gì." Phương viện trưởng biến sắc, "Nhưng ta nghĩ mẫu thân Tô tiểu thư đã nợ tiền chữa trị hai tháng, chúng ta yêu cầu nàng rời khỏi cũng không quá mức, chúng ta cũng không thu hồi tiền thuốc men từ chỗ Tô tiểu thư, đây đã là hết tình hết nghĩa."

"Ta sẽ dẫn mẫu thân ta rời đi." Giọng điệu của Tô Phi Phi rất bình tĩnh, sau đó nàng đi đến bên giường, trực tiếp ôm lấy mẫu thân đang ngủ mê man, "Đình Đình, chúng ta đi thôi."

"Cái bệnh viện nát này của các ngươi, sớm muộn gì cũng phải đóng cửa!" Tô Đình Đình hung ác trợn mắt liếc Phương viện trưởng, sau đó trở về sau lưng Tô Phi Phi, đẩy xe lăn đi ra phía ngoài.

"Tỷ, chúng ta đưa thẩm thẩm tới bệnh viện nào đây?" Khi sắp tới cửa bệnh viện, Tô Đình Đình không nhịn được hỏi.

"Không tới bệnh viện." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, "Ta đưa bà ấy về nhà."

Trong giọng nói của Tô Phi Phi có một tia thương cảm: "Thời gian còn lại của bà ấy cũng không nhiều lắm, để bà ấy ở lại bệnh viện, còn không bằng đưa bà ấy về nhà, ta nghĩ nếu bà ấy biết chúng ta đã có một ngôi nhà chân chính, hẳn bà ấy cũng sẽ yên lòng."

"Tô tiểu thư, hiện tại trông ngươi có chút thê lương." Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến, "Thật ra ngươi không cần khiến mình phải sống một cách thê lương như thế."

Nương theo giọng nói này, một người xuất hiện ở phía trước Tô Phi Phi.

Bình Luận (0)
Comment