Đây là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, dung mạo cũng thường thường, vẻ mặt thoạt nhìn hơi kiêu ngạo, khiến người ta có cảm giác hắn ta rất lùn nhưng luôn thích nhìn từ trên cao xuống.
"Đầu tiên, ta không thê lương, thứ hai, ta nghĩ chúng ta không quen, sau cùng, xin tránh ra." Giọng điệu của Tô Phi Phi rất điềm đạm, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác đúng mực, đúng là nàng không nhận ra nam nhân này thật, càng không có hứng thú làm quen với nam nhân này.
Về phần thê lương, trong năm năm qua đúng là nàng đã từng cảm thấy mình thê lương, nhưng từ sau khi gặp được Hạ Chí, nàng chưa từng có cảm giác như vậy, đặc biệt là hiện tại nàng không chỉ không cảm thấy mình thê lương, ngược lại còn cảm thấy mình rất hạnh phúc, hơn nữa, đây là quãng thời gian nàng thấy hạnh phúc nhất từ trước tới nay.
"Tô tiểu thư, thật ra trước đó ta rất tò mò, một nữ nhân chỉ có thể ngồi trên xe lăn sao có thể khiến Tào Thực liều lĩnh như vậy?" Hiển nhiên nam nhân này cũng không có ý nhường đường, "Nhưng khi ta nhìn thấy ngươi, ta thật sự hiểu được, đúng là ngươi xứng đáng, cho dù ngươi đã ngồi trên xe lăn nhưng ngươi vẫn là một vị tiên nữ chân chính, một vị tiên nữ có thể khiến tất cả nam nhân tình nguyện dâng mạng."
Nam nhân này nhìn Tô Phi Phi, ánh mắt như có chút nóng cháy: "Đúng rồi, ta nghĩ ta nên tự giới thiệu mình một chút, ta tên Triệu Vân Hà, nhiều hơn Triệu Tử Long Thường Sơn một con sông, hẳn ngươi chưa từng nghe tới tên ta, bởi vì ta vốn không phải người Tô thành các ngươi..."
"Ngươi tới từ thủ đô, là bằng hữu của Tào Thực." Giọng nói của Tô Phi Phi vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy, "Ta đã biết, nhưng vẫn mời ngươi tránh ra, nếu không lát nữa sẽ có người tới đuổi ngươi đi."
Lúc Tô Phi Phi nói lời này, một nam một nữ tới đưa Tô Phi Phi đi lúc trước đã xuống xe, đang đi về phía bên này.
Lúc trước là Tô Phi Phi kêu bọn hắn đợi ở đây, không để bọn hắn theo vào, chẳng qua hiện tại bọn hắn thấy Tô Phi Phi bị người cản đường, hiển nhiên cũng chuẩn bị tới xử lý.
"Tô tiểu thư, nếu như ngươi muốn nói bọn hắn, ta nghĩ hẳn ngươi phải thất vọng rồi." Triệu Vân Hà lại quay đầu liếc nhìn hai người kia một cái, sau đó có chút đắc ý cười cười: "Dường như ta quên nói cho ngươi biết, thật ra là ta sắp xếp bọn hắn tới Tô gia đón ngươi."
"A?" Tô Đình Đình ngẩn ngơ, "Tỷ, không phải ngươi nói bọn hắn là thuộc hạ của anh rể sao?"
"Nếu như Tô tiểu thư còn đang trông cậy vào Hạ Chí, chỉ sợ ngươi phải càng thất vọng hơn." Giọng điệu của Triệu Vân Hà càng thêm đắc ý, "Mặc dù ở Tô thành các ngươi Tô gia và Tào gia là đại gia tộc, nhưng kỳ thật rất nhiều chuyện, gia tộc các ngươi không cách nào tiếp xúc tới, nhưng Triệu gia chúng ta lại khác, chúng ta đến từ thủ đô, mà chúng ta không gì không biết, tựa như Tào gia vẫn luôn không điều tra được lai lịch chân chính của Hạ Chí, nhưng đối với Triệu gia chúng ta, thật ra chuyện này không khó khăn chút nào."
"Nói nhảm quá nhiều." Tô Đình Đình bĩu môi.
"Tô tiểu thư, ta hiểu rất rõ Hạ Chí, thậm chí ta còn hiểu về hắn hơn ngươi, tỷ như ta không chỉ biết hắn đã từng là một thành viên của Thiên Binh, ta còn biết hiện tại hắn đã không còn thuộc về Thiên Binh, điều này cũng có nghĩa hắn không còn thuộc hạ gì hết, tựa như hai vị thành viên Thiên Binh kia cũng không phải thuộc hạ của Hạ Chí." Triệu Vân Hà tỏ vẻ mọi thứ đều nằm trong tầm khống chế, thần thái càng thêm đắc ý, "Mà sở dĩ bọn hắn tới nơi này chẳng qua là vì ta sai người gọi điện thoại cho Thiên Binh mà thôi."
"Ôi, tỷ, Thiên Binh là cái gì?" Tô Đình Đình không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
Tô Phi Phi lại không trả lời vấn đề của Tô Đình Đình, chỉ nhìn Triệu Vân Hà, bình tĩnh hỏi: "Nói như vậy, chuyện đuổi mẫu thân ta ra khỏi bệnh viện là ngươi đứng sau màn chỉ điểm?"
"Tô tiểu thư, thật ra ta chỉ muốn cung cấp một hoàn cảnh trị liệu tốt hơn cho mẫu thân ngươi mà thôi. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể lập tức đưa ngươi và mẫu thân ngươi tới thủ đô, ở nơi ấy có bệnh viện tốt hơn, bệnh của mẫu thân ngươi tuy rất nghiêm trọng, nhưng kỳ thật, vẫn có thể làm giải phẫu." Triệu Vân Hà tỏ vẻ đã sớm sắp xếp xong, "Ta đã liên hệ với bác sĩ khoa ngoại não giỏi nhất, có thể làm giải phẫu cho mẫu thân ngươi bất cứ lúc nào."
"Ôi, tỷ, hình như có gì đó không đúng, không phải tên bệnh thần kinh này muốn đuổi theo tỷ chứ?" Lúc này Tô Đình Đình không nhịn được, đây là chuyện gì vậy?
"Nói như vậy, người giết chết Tào Thực chân chính cũng là ngươi?" Tô Phi Phi vẫn có vẻ rất bình tĩnh hỏi.
"Không, chúng ta là bạn bè." Triệu Vân Hà lắc đầu, vẻ đắc ý trên mặt cũng đã biến mất, thoạt nhìn dường như có một tia thương cảm, "Chúng ta là bằng hữu quen biết rất nhiều năm, ngươi biết không? Một người sẽ có rất nhiều bằng hữu trên danh nghĩa, nhưng bằng hữu chân chính lại thường chỉ có một, mà chúng ta chính là loại bằng hữu chân chính này."
Triệu Vân Hà bước đến gần Tô Phi Phi thêm một bước, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Phi Phi: "Bằng hữu chết rồi, chết một cách không rõ ràng, việc ta cần làm thật ra rất đơn giản, ta không chỉ cần tìm được người đã giết hắn ta rồi báo thù cho hắn ta, ta còn phải hoàn thành giấc mộng của hắn ta, mà giấc mộng của hắn ta chính là ngươi."