Khe khẽ thở dài, Triệu Vân Hà tiếp tục nói: "Tô tiểu thư, có lẽ ngươi không tin, mà có lẽ Tào Thực cũng chưa kịp nói cho ngươi biết, nhưng thật ra hắn ta thật sự yêu ngươi, hắn ta yêu ngươi đã hơn mười năm, người khác đều cho rằng hắn ta vì thế lực của Tô gia, nhưng ta biết hắn ta thật sự yêu ngươi, mà hắn ta cũng vì yêu ngươi mới mất đi tính mạng."
"Ta nghĩ, ta thực sự cần phải đi." Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tô Phi Phi không có chút rung động nào.
"Tô tiểu thư, ta nghĩ ngươi đã nghĩ sai một việc." Triệu Vân Hà chậm rãi lắc đầu, "Ta sẽ dẫn ngươi tới thủ đô, mà lúc này ta tới cũng không phải để trưng cầu sự đồng ý của ngươi."
"Ngươi cũng nghĩ sai một việc rồi." Tô Phi Phi cười nhẹ, "Hai người bọn hắn thật không phải là ngươi phái tới."
"Triệu tiên sinh, ngươi nên rời khỏi." Một giọng nói truyền đến, là nam thành viên của Thiên Binh, mà nữ thành viên kia lại càng đi thẳng tới trước người Tô Phi Phi, đứng ở nơi đó với tư thế bảo vệ nàng.
"Các ngươi có ý gì?" Triệu Vân Hà biến sắc, "Ta là Triệu gia Triệu Vân Hà, lẽ nào các ngươi không nhận được mệnh lệnh?"
"Triệu tiên sinh, chúng ta nhận được mệnh lệnh không giống với mệnh lệnh ngươi nghĩ." Nam Thiên Binh tỏ vẻ đúng mực, "Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, mời Triệu tiên sinh rời đi, nếu không chúng ta sẽ không khách khí."
"Này, mau cút đi, đúng là tên bệnh thần kinh, trang bức như bản thân mình rất lợi hại, kết quả lại không lợi hại chút nào!" Tô Đình Đình đang đứng bên cạnh không nhịn được mở miệng mắng lên, cũng là trang bức, nhưng Hạ Chí người ta đã đạt tới cảnh giới khác biệt một trời một vực.
Sắc mặt Triệu Vân Hà có chút âm trầm, hắn ta nhìn nhìn Tô Phi Phi, mở miệng lần nữa: "Tô tiểu thư, ngươi có biết ta khác Tào Thực điểm nào không? Đó chính là ta luôn luôn lưu lại cho mình một đường lui!"
Triệu Vân Hà nói xong lời này đột nhiên cất cao giọng, quát lạnh một tiếng: "Giải quyết bọn hắn!"
"Cẩn thận phía sau!" Tô Phi Phi gần như cùng lúc mở miệng nói ra những lời này, thế nhưng lời nhắc nhở của nàng đã muộn.
Hoặc có lẽ là cho dù không muộn, chỉ sợ cũng không có hiệu quả.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng nam Thiên Binh, thật ra nam Thiên Binh đã kịp phản ứng, hắn ta đang định xoay người, nhưng động tác của hắn ta lại kém xa bóng người, vì vậy một giây sau, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, nam Thiên Binh đã ngã trên mặt đất.
Động tác của bóng người này cũng không dừng lại chút nào, ngay sau đó hắn ta lại đánh về phía nữ thành viên Thiên Binh bên cạnh Tô Phi Phi, mà nữ thành viên Thiên Binh này cũng có ý đồ phòng thủ, nhưng nàng vẫn không thể nhanh bằng đối phương, cho nên một giây sau, nàng cũng ngã trên mặt đất.
Đến tận giờ phút này, bóng người kia mới đi đến bên cạnh Triệu Vân Hà, lộ thân hình ảnh, lại là một lão đầu gầy teo hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn cao chưa tới 1m6, tướng mạo cũng không dám khen tặng, nói hắn ta trông như con chuột cũng có chút xin lỗi con chuột.
"Tô tiểu thư, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng để lựa chọn, ngươi muốn tự đi theo ta hay đợi ta ép buộc ngươi đi theo ta?" Trên mặt Triệu Vân Hà lộ ra vẻ đắc ý, tuy quá trình xuất hiện chút khúc chiết, nhưng chuyện vẫn nằm trong tầm khống chế của hắn ta.
"Triệu Vân Hà, ngươi đang đối địch với Thiên Binh!" Nữ thành viên Thiên Binh kia bò từ dưới đất dậy, thoạt nhìn vẻ mặt nàng hơi thống khổ, trong giọng nói cũng có phẫn nộ rất rõ ràng.
"Bây giờ là Thiên Binh các ngươi đang đối địch với ta!" Sắc mặt Triệu Vân Hà đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Thiên Binh các ngươi luôn không biết vị trí của mình, các ngươi phải phục vụ cho chúng ta!"
Hừ lạnh một tiếng, Triệu Vân Hà tiếp tục nói: "Chẳng qua, hiện tại cũng không có mấy người để ý tới Thiên Binh các ngươi, người khác không biết, thế nhưng ta lại rất rõ ràng, Thiên Binh các ngươi đã sớm chia năm xẻ bảy, cũng giống với hai người các ngươi, không chịu nổi một kích!"
"Đám được gọi là gia tộc các ngươi mới thật sự không biết vị trí của mình." Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, một nam nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tô Phi Phi.
"Anh rể, ngươi xuất hiện rồi, ta đã sớm không chịu nổi tên bệnh thần kinh này!" Nhìn người tới, Tô Đình Đình thở ra một hơi.
Người đến đương nhiên là Hạ Chí, hắn cúi đầu cười dịu dàng với Tô Phi Phi: "Mới vừa tỉnh ngủ, đã tới chậm một chút."
"Vừa lúc đây." Tô Phi Phi cười nhẹ nhàng.
"Hạ Chí, ngươi tới rất đúng dịp!" Triệu Vân Hà cười lạnh một tiếng, "Vừa lúc ta có thể giải quyết ngươi trước!"
Nói đến đây, Triệu Vân Hà lại quát lên một tiếng: "Giải quyết hắn!"
Hiển nhiên, lời này của hắn ta là đang nói với lão đầu gầy teo kia, mà lão đầu gầy teo cũng lập tức hành động, hắn ta hóa thành một cái bóng lướt về phía Hạ Chí.
"Không biết lượng sức." Hạ Chí hờ hững phun ra bốn chữ, rất tùy ý khẽ vươn tay bóp lấy cái bóng này, sau đó lại rất tùy ý mà vứt xuống đất.
Lão đầu gầy teo té trên mặt đất, đã hôn mê.
"Hai người các ngươi đưa hắn ta tới cho Phượng Hoàng." Hạ Chí nhìn hai thành viên Thiên Binh, hờ hững phân phó.
"Vâng." Nam thành viên Thiên Binh cũng đã đứng dậy, hắn ta nhấc lão đầu gầy teo đã hôn mê lên, sau đó khom người thi lễ với Hạ Chí một cái.
Hai người nhanh chóng rời đi, hiển nhiên bọn hắn rất rõ ràng, có Hạ Chí ở chỗ này, bọn hắn không cần tiếp tục lưu lại, mà trên thực tế, bọn hắn cũng đều là thuộc hạ của Phượng Hoàng.
"Ta có chút hiếu kỳ, ngươi còn có đường lui nào không?" Hạ Chí nhìn Triệu Vân Hà, hờ hững hỏi, trong giọng nói có một tia trào phúng rõ ràng.