Triệu Vân Hà nhìn Hạ Chí, sắc mặt càng thêm âm trầm, biến hóa đột nhiên phát sinh này khiến hắn ta vội vàng không kịp chuẩn bị, lão đầu gầy teo kia là cao thủ gia tộc lưu lại bên cạnh hắn ta, không phải tình huống bất đắc dĩ, bình thường hắn ta sẽ không vận dụng cao thủ này. Nhưng hiện tại, đứng trước mặt Hạ Chí, vị cao thủ chân chính này lại không chịu nổi một kích.
"Hạ Chí, xem ra tình báo của ta hơi sai lầm, có lẽ ngươi còn lợi hại hơn một chút so với hiểu biết của ta, nhưng thế thì tính sao?" Triệu Vân Hà mở miệng, vẫn vẻ mặt kiêu ngạo, "Ta là người của Triệu gia thủ đô, coi như hiện tại ngươi còn là thành viên Thiên Binh, ngươi cũng không thể động tới ta!"
"Đây là chỗ dựa cuối cùng của ngươi sao?" Hạ Chí hờ hững hỏi.
"Phải thì thế nào?" Triệu Vân Hà hừ lạnh một tiếng, "Ngươi dám động ta, Triệu gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, đến lúc ấy, kết quả của ngươi sẽ chỉ càng thảm hại hơn so với ta!"
"Tỷ, tên bệnh thần kinh này thật đần độn, hắn ta không sợ bị người ta giết người diệt khẩu sao?" Tô Đình Đình đang đứng bên cạnh không nhịn được.
"Ngay cả nàng cũng biết ngươi đần độn, ngươi nói xem rốt cục ngươi phải ngu xuẩn tới mức nào." Hạ Chí nhìn Triệu Vân Hà, trong giọng nói có khinh thường rất rõ ràng, "Với kẻ ngu xuẩn như ngươi, đúng là không có gì đáng nói."
"Ngươi, ngươi muốn giết người diệt khẩu?" Sắc mặt Triệu Vân Hà khẽ biến, dường như rốt cục hắn ta cũng cảm thấy sợ hãi, "Ta nói cho ngươi biết, hiện tại đang là ban ngày ban mặt, khắp nơi bên này đều có cameras, trên không trung còn có vệ tinh, cho dù ngươi làm cái gì cũng sẽ bị điều tra ra!"
"Nếu như ta muốn giết người diệt khẩu, ai cũng không điều tra ra được." Hạ Chí thản nhiên nói: "Chẳng qua ngươi có thể yên tâm, trên đời này đã không còn thứ gì đáng để ta phải sợ hãi thật sự, ta sẽ để ngươi trở về nói cho Triệu gia của các ngươi biết, là ta đã khiến ngươi biến thành phế nhân."
Hạ Chí nói xong câu đó lập tức đá một đá lên người Triệu Vân Hà.
Triệu Vân Hà phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người đột nhiên bay lên lăng, nhưng chỉ một giây sau Triệu Vân Hà đã biến mất.
Thấy một màn như vậy nhưng Tô Phi Phi và Tô Đình Đình đều không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì thật ra ngày hôm qua các nàng đã gặp phải tình huống tương tự.
Ở thủ đô cách đây mấy ngàn dặm, trước cổng lớn ở nơi nào đó, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một người, người này kêu thảm sau đó nặng nề ngã trên mặt đất.
"A..." Tiếng kêu thê thảm lập tức hấp dẫn lực chú ý của người canh cửa.
"Vân Hà thiếu gia!" Vài người chay tới, lập tức nhận ra thân phận của người này.
"Tay của ta, chân của ta, của ta... A... Hạ Chí... Ta muốn giết ngươi... A..." Người này chính là Triệu Vân Hà, tứ chi của hắn ta đều truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, còn có hạ bộ lại càng đau đến hắn ta sắp hôn mê. Cả tứ chi của hắn ta đều bị gãy, không, phải nói là ngũ chi, hắn ta đã thành một phế nhân chân chính, ngũ chi đều bị phế!
"Hạ Chí, ta không đội trời chung với ngươi... Phốc!" Triệu Vân Hà hô to một tiếng, đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi, đã hôn mê.
Tô thành, cửa bệnh viện.
"Phi Phi, ngươi muốn đưa mẫu thân ngươi về nhà hay tới bệnh viện khác?" Lúc này Hạ Chí lại mở miệng hỏi.
"Về nhà đi." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, "Bệnh viện đã không giúp được gì cho bà ấy."
"Ừm, nếu đã vậy bệnh viện này cũng không có giá trị tồn tại." Hạ Chí lẩm bẩm, mà hắn mới vừa dứt lời, kiến trúc của bệnh viện phía sau bắt đầu sụp xuống, tựa như Tô gia ngày hôm qua vậy.
"Oa, anh rể thật sự quá đẹp trai!" Tô Đình Đình có chút hưng phấn, hôm qua khi ở nhà họ Tô nàng còn đang khiếp sợ, nhưng bây giờ, nhìn thấy bệnh viện sụp xuống bằng phương thức như vậy, cảm giác tương đối khốc!
Chỉ tiếc là Tô Đình Đình vốn còn muốn xem tiếp, nhưng một giây sau nàng lại phát hiện mình đã về tới biệt thự giữa hồ.
"Oa, anh rể, ngươi có thể thuấn di sao? Ta nói cho ngươi biết, khi ta chơi game cũng từng chơi ma pháp sư, kỹ năng này ta cũng biết..." Hiện tại Tô Đình Đình đã không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.
Chẳng qua nàng còn chưa dứt lời đã không thể nói thêm nữa, bởi vì đột nhiên nàng ngửi được mùi thơm của thức ăn, mà lúc này đây, rốt cục nàng cũng lại nhớ tới nàng không chỉ rất đói bụng, hơn nữa còn chưa ăn gì đâu!
Trên bàn cơm đã có thêm rất nhiều món ăn, Tô Đình Đình lập tức nhào tới, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mà bên này, Tô Phi Phi đã đưa mẫu thân về phòng, đặt trên giường, sau đó, nàng cũng xuống tầng ăn đồ ăn.
Chờ sau khi ăn xong bữa ăn đã sớm không thể tính là bữa sáng, đã gần mười một giờ trưa, Tô Đình Đình trực tiếp chạy đi ngủ, Tô Phi Phi và Hạ Chí thì đi ra khỏi biệt thự, chậm rãi bước đi trong biển hoa bên hồ.
"Bệnh tình của mẫu thân lại nghiêm trọng hơn, hẳn bà ấy không thể gắng gượng quá một tuần lễ." Trong giọng nói nhẹ nhàng của Tô Phi Phi có một tia thương cảm nhàn nhạt, "Ta vốn định ở bên cạnh bà ấy quãng thời gian cuối cùng, thế nhưng trong mấy ngày tới, sợ rằng mỗi ngày thời gian bà ấy có thể thanh tỉnh sẽ không quá một giờ."
"Phi Phi, ngươi rất luyến tiếc mẫu thân ngươi sao?" Hạ Chí chậm rãi hỏi.
"Ta đã từng hận bà ấy, bởi vì bà ấy luôn luôn ép ta phải làm rất nhiều chuyện, ép ta đánh đàn, ép ta khiêu vũ, ép ta học nữ công, cho tới bây giờ, bà ấy vẫn còn muốn ép ta lập gia đình. Khi ta còn bé ta sống không được vui vẻ, phần lớn nguyên nhân thật ra đều là lỗi của mẫu thân ta." Giọng nói của Tô Phi Phi rất điềm tĩnh, trong giọng nói cũng không có chút oán hận nào, "Nhưng nói thật ra, đó cũng không phải lỗi của bà ấy, người sai chân chính là Tô gia."