Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 827 - Chương 826: Ta Là Bác Sĩ Của Bạn Trai Ngươi (2)

Chưa xác định
Chương 826: Ta là bác sĩ của bạn trai ngươi (2)

Nhẹ nhàng hái một đóa uất kim hương xuống, Tô Phi Phi tiếp tục nhẹ giọng nói: "Mà mấu chốt là bà ấy làm hết thảy cũng chỉ vì muốn ta có thể sống càng tốt hơn, bà ấy cho rằng làm như vậy có thể khiến ta có thể sống cuộc sống càng tốt đẹp, bà ấy thật sự rất quan tâm ta."

Tô Phi Phi ngừng lại, ngửa đầu nhìn Hạ Chí: "Có nhiều thứ, sau khi chúng ta mất đi mới cảm thấy nó rất quý giá, thật ra hai chúng ta đều hiểu rất điều này, Hạ Chí, ta… ta thực sự không muốn mất mẫu thân, càng không muốn đợi tới khi mất đi bà ấy rồi mới hối tiếc không kịp, ngươi nói xem, chúng ta còn biện pháp nào có thể cứu mẫu thân ta không?"

"Thật ra cũng không phải không có cách cứu mẫu thân ngươi." Giọng ôn hòa của Hạ Chí vang lên, "Nhưng ta cũng không chắc chắn hoàn toàn."

"Ngươi có biện pháp thật sao?" Trong chớp mắt này, Tô Phi Phi như đã mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, "Lẽ nào lại giống như ngươi nói, trong thế giới của ngươi, ngươi thật sự là thần, ngươi có thể làm được bất cứ chuyện gì?"

Không đợi Hạ Chí trả lời, Tô Phi Phi đã khôi phục điềm tĩnh, nàng khẽ lắc đầu: "Không, hẳn không phải là như vậy, nếu không, sư phụ ngươi..."

Tô Phi Phi ngừng lại, hiển nhiên nàng chợt ý thức được mình không nên nói chuyện này.

"Ta nghĩ, có một số việc, ngay cả thần cũng không cách nào làm được." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Chẳng qua Phi Phi, thật ra tình huống của mẫu thân ngươi cũng tương đối đơn giản, ta đã điều tra bệnh lý của bà ấy, chỉ là trong đầu bà ấy có một khối u mà thôi, mà sở dĩ bà ấy bị bệnh viện xếp vào danh sách không cách nào cứu chữa là vì hiện tại vốn không có bác sĩ nào có thể làm ca giải phẫu này. Ta có một phương án, tỷ lệ thành công rất lớn, nhưng có muốn thử hay không thì phải xem quyết định của ngươi."

"Ừm, để ta suy nghĩ một chút." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, "Ta nghĩ chờ khi mẫu thân ta tỉnh lại ta sẽ tâm sự với bà ấy trước, nếu, nếu chúng ta thất bại, vậy coi như ta từ biệt bà ấy trước..."

Tuy Hạ Chí có nói tỷ lệ thành công rất lớn, nhưng Tô Phi Phi lại càng hiểu, đối với Hạ Chí, nếu như ngay cả hắn cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm thành công, như vậy, trên thực tế, hẳn chuyện này có nguy hiểm rất lớn.

Mãi tới hơn bốn giờ chiều mẫu thân Tô Phi Phi mới tỉnh, mà sau khi bà ấy tỉnh lại, Tô Phi Phi cũng không để mẫu thân tiếp tục nằm trên giường. Nàng đã sớm chuẩn bị xong một chiếc xe lăn khác, để Tô Đình Đình cũng đã thức dậy đẩy mẫu thân Tô Phi Phi ra khỏi biệt thự.

Về phần Hạ Chí, hắn cũng không ở chung với ba người các nàng, mà lần này hắn cũng hiếm khi không nằm dài trên ghế sofa mà trực tiếp nằm trên cỏ.

"Ừm, lại cảm thấy hơi nhớ Đồng Đồng." Hạ Chí lẩm bẩm, "Có nên gọi điện thoại cho nàng không?"

Hạ Chí lấy điện thoại di động ra, sau đó tiếp tục lẩm bẩm: "Hình như ta đã đồng ý với Đồng Đồng sẽ không gọi điện thoại cho nàng? Ừm, người lớn tuổi, trí nhớ cũng không tốt lắm."

Hạ Chí làm như tỉ mỉ suy tư, sau đó liền bấm số điện thoại của Thu Đồng: "Quên đi, không nhớ rõ, ta vẫn nên hỏi Đồng Đồng một chút xem."

Lúc này, ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, Thu Đồng đang ngồi trong phòng làm việc, mà tâm tình của nàng cũng có chút phiền não khó hiểu, dường như nàng không cách nào chú tâm làm việc. Ngay sau đó, điện thoại di động đổ chuông, vừa nhìn điện báo, lại là Hạ Chí gọi tới.

"Lưu manh đáng chết, không phải đã nói trong vòng nửa tháng đừng tới tìm ta sao?" Thu Đồng có chút căm tức, vốn định trực tiếp cúp điện thoại, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến, nàng vẫn nhận điện thoại, sau đó nàng lại bày ra giọng điệu lạnh như băng: "Ngươi lại muốn làm cái gì? Ta đã nói..."

"Đồng Đồng, có chuyện ta không nhớ rõ lắm, cho nên ta cố ý hỏi ngươi một chút." Hạ Chí ngắt lời Thu Đồng, giọng điệu có vẻ rất nghiêm túc.

"Chuyện gì?" Thu Đồng tức giận hỏi.

"Đồng Đồng, ta có từng đồng ý với ngươi rằng trong vòng nửa tháng sẽ không gọi điện thoại cho ngươi?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

"Nói nhảm, chúng ta đã nói rồi, trong vòng nửa tháng này ngươi đừng liên hệ với ta!" Thu Đồng tức giận nói.

"À, Đồng Đồng, ta hiểu rồi, vậy ta tắt điện thoại đây." Hạ Chí nói xong cũng cúp điện thoại thật.

Thu Đồng lập tức bị chọc tức, thiếu chút nữa đã ném điện thoại đi, tên hỗn đản này quá khinh người, hắn lại có thể cúp điện thoại đi thật!

Ngay lúc Thu Đồng tức giận, di động lại đổ chuông, mà vừa nhìn số điện thoại, rõ ràng vẫn là Hạ Chí đang gọi tới.

"Lưu manh đáng chết, ngươi lại gọi làm gì nữa?" Thu Đồng nhận điện thoại, tức giận mắng.

"Chào ngươi, xin hỏi ngươi là Thu Đồng tiểu thư sao? Ta là bác sĩ của bạn trai ngươi, hiện tại hắn đang bị bệnh rất nặng, mời ngươi lập tức gửi mười vạn vào tài khoản của ta, chúng ta cần làm giải phẫu cho hắn gấp..." Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói hơi quái dị, Thu Đồng nghe được sửng sốt một chút, mình gặp phải tên lường đảo rồi?

Nhưng một giây sau, Thu Đồng lại kịp phản ứng, mặc dù giọng nói này có hơi kỳ quái, nhưng hơn phân nửa là Hạ Chí đang giả bộ!

"Lưu manh đáng chết, ngươi giả thành lừa đảo chơi rất vui sao?" Thu Đồng tức giận nói.

"Thu Đồng tiểu thư thân yêu, hiện tại bạn trai của ngươi không thể gọi điện thoại cho ngươi, cho nên hắn chỉ có thể để bác sĩ của hắn nói cho ngươi biết..." Giọng nói lại thay đổi, lúc này đã đổi thành giọng nói của Hạ Chí, vấn đề là hắn không thừa nhận hắn là Hạ Chí.

Mà đúng lúc này, điện thoại lại đột nhiên lại ngắt máy.

"Hạ Chí, ngươi là tên lưu manh đáng chết!" Rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được nữa mà ném di động xuống đất!

Mà Thu Đồng không biết, lúc này ở Tô thành, Hạ Chí bỗng nhảy lên từ trên cỏ, trực tiếp biến mất tại chỗ, chớp mắt sau, hắn đã đi tới bên hồ.

"Tỷ, tỷ, tỷ sao vậy?" Tô Đình Đình ở nơi đó kinh hoàng hô to, "Anh rể, anh rể mau tới đây, tỷ có chuyện rồi!"

Bình Luận (0)
Comment