"Bọn hắn bị sao vậy?" Hạ Chí mở miệng hỏi.
"Đình Đình quá đơn thuần, bị người khác lừa." Trong giọng nói của Tô Phi Phi có chút bất đắc dĩ, "Chẳng qua, đối phương vốn muốn gây sự với chúng ta, chỉ tiếc bọn hắn vốn không thể tìm được chúng ta, bọn hắn muốn Đình Đình gọi điện thoại về, đáng tiếc là ta không có điện thoại di động, mà trong nhà chúng ta cũng không có điện thoại."
"Phi Phi, ta sẽ xử lý chuyện này." Hạ Chí nhìn Tô Phi Phi, giọng ôn hòa, "Đã muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng."
"Ừm, thật ra hiện tại bọn hắn còn chưa gặp phải chuyện gì lớn, chỉ có điều nếu qua thêm một giờ nữa, có khả năng..." Tô Phi Phi nói đến đây lại ngừng lại, nàng cười nhẹ với Hạ Chí, sau đó mới tiếp tục nói: "Lúc đầu ta định tự mình đi tới tìm bọn hắn, chí ít cũng phải gọi điện thoại cho Đình Đình, nói như vậy, tối thiểu đêm nay bọn hắn sẽ an toàn."
"Phi Phi, hiện tại ta đi tìm bọn hắn." Hạ Chí đứng dậy.
"Bọn hắn ở trong quán bar Tâm Động." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.
Hạ Chí không nói gì nữa, chỉ trực tiếp biến mất khỏi phòng khách.
Quán bar Tâm Động chỉ là một quán bar rất bình thường, chí ít biểu hiện bên ngoài cũng không khác gì các quán bar khác, mà giờ khắc này, quán bar đã đóng cửa, chẳng qua ở trong quán bar lại có người.
Nơi này có chút lộn xộn đủ để chứng minh trước đó nơi này đã từng xảy ra một trận vật lộn, sau đó, nhìn Lưu Nghị bị trói hơn nữa còn té xuống đất sẽ biết kết quả của trận xung đột này là Lưu Nghị bị thua. Trên mặt Lưu Nghị đầy cục u sưng, có vẻ hết sức chật vật.
Chẳng qua, Tô Đình Đình lại không cảm thấy Lưu Nghị vô dụng, dù sao thì mới vừa rồi là Lưu Nghị một đánh bốn, mà nhìn bên kia, bốn tên gia hỏa mặc đồng phục bảo vệ đều sưng mặt sưng mũi, thoạt nhìn cũng không tốt hơn Lưu Nghị bao nhiêu.
Lúc này Tô Đình Đình cũng không bị trói, nàng ngồi xổm bên cạnh Lưu Nghị, có chút tức giận nhìn một đôi nam nữ, nam nhân chừng ba mươi tuổi, đầu trọc, trông còn rất đẹp trai.
Mà nam nhân đầu trọc trông cũng đẹp trai này chính là ông chủ quán bar, tên Quang ca, về phần hắn ta lấy cái tên này do quả đầu trọc bóng loáng hay vì trong tên hắn ta có một chữ Quang, Tô Đình Đình vốn không biết.
Trên thực tế, đây là lần đầu tiên Tô Đình Đình tới quán bar này, đương nhiên đây cũng không phải lần đầu tiên nàng vào quán bar chơi, nàng vẫn thích đi chơi, cứ việc trước đây Tô gia quản nữ hài tử được tương nghiêm khắc, nhưng vì Tô Đình Đình là nữ nhi của gia chủ, cũng được cưng chiều, cho nên nàng có thể thường xuyên chạy tới quán bar chơi. Đương nhiên, mỗi một lần đều có vệ sĩ Tô gia âm thầm đi theo bên cạnh Tô Đình Đình.
"Đinh Như, sao ta lại tin tưởng loại nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi?" Tô Đình Đình tức giận dị thường, mà người bị nàng mắng đương nhiên là nữ nhân trẻ tuổi bên người Quang ca, ừm, nữ nhân tên Đinh Như này rất xinh đẹp, tương xứng với Tô Đình Đình, hơn nữa vóc người cũng rất thành thục gợi cảm. Lúc này Quang ca đang sờ loạn trên người Đinh Như đây.
"Bởi vì ngươi quá ngu xuẩn." Đinh Như yêu kiều cười rộ lên, trên mặt lại là vẻ hưởng thụ, "Quang ca, không bằng chúng ta mặc kệ bọn hắn trước? Người ta muốn."
"Không biết xấu hổ!" Tô Đình Đình mắng lên, thật ra nữ nhân tên Đinh Như này là bạn thời đại học của nàng, trước đây hai người còn rất thân thiết, mọi người cũng cùng đi chơi với nhau vài lần. Nếu không phải vậy, hôm nay nàng đã không bị lừa.
Hôm nay Tô Đình Đình và Lưu Nghị ra ngoài chơi, sau đó gặp phải Đinh Như, Đinh Như mời Tô Đình Đình đến quán bar chơi, thật ra Tô Đình Đình vốn không muốn đi, nàng nói hiện tại mình không có tiền, thế nhưng Đinh Như lại nói ả mời khách, cuối cùng Tô Đình Đình vẫn tới.
Trước đây Tô Đình Đình đã mời Đinh Như đi chơi vài lần, dưới cái nhìn của Tô Đình Đình, hiện tại Đinh Như có mời lại cũng là chuyện rất bình thường. Thế nhưng cuối cùng, khi Tô Đình Đình uống mấy chai rượu tây tương đối đắt trong quán bar này, chuyện lại thay đổi.
Nói chung tình huống hiện tại là Tô Đình Đình thiếu quán bar năm mươi vạn, mà hiện tại hiển nhiên Tô Đình Đình không thể bỏ ra nhiều tiền như thế, Lưu Nghị cũng không thể lấy ra số tiền này, mà dựa theo yêu cầu của Quang ca, Tô Đình Đình phải gọi điện thoại cho nhà, để người nhà đưa tiền tới chuộc nàng.
Thật ra Tô Đình Đình cũng muốn gọi điện thoại, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể tìm hai người, chính là Tô Phi Phi và Hạ Chí, vấn đề nằm ở chỗ Tô Phi Phi không có điện thoại, mà Tô Đình Đình vốn không biết số điện thoại của Hạ Chí là bao nhiêu, vì vậy, chuyện bị kéo dài tới bây giờ.
Trong lúc Lưu Nghị có ý đồ dẫn theo Tô Đình Đình rời đi, bốn tên thuộc hạ của Quang ca đánh tới, kết quả là Lưu Nghị bị trói lại.
"Tô Đình Đình, nam nữ hoan ái sao lại thành chuyện không biết xấu hổ? Không phải ngươi cũng có bạn trai rồi sao?" Giọng nói của Đinh Như điệu chảy nước, "A, chẳng lẽ ngươi còn chưa từng hưởng thụ cảm giác kia? Ta nói này Quang ca, nếu không ngươi để nàng nếm thử cảm giác kia xem? Lấy lần đầu tiên của vị Tô đại tiểu thư này ra gán nợ hẳn cũng đủ."
"Đúng không?" Quang ca ở bên cạnh Đinh Như vừa sờ loạn khắp người ả vừa nhìn Tô Đình Đình với ánh mắt quái dị, "Nha đầu kia trông như chưa từng bị người khai thác, nói như vậy, ta cũng muốn thử một chút xem sao."