"Ta ăn no rồi." Khi ăn xong tất cả các món, Hạ Mạt đứng lên, hiển nhiên nàng muốn rời đi.
"Ông chủ, tính tiền." Hạ Chí cũng đứng dậy theo.
Kít!
Tiếng phanh gấp đúng lúc truyền đến, sau đó, hai chiếc xe thể thao ngừng ở ven đường, trên mỗi chiếc xe đều có một đôi nam nữ trẻ tuổi.
"Soái ca, dừng xe làm gì vậy? Không phải định về nhà sao?" Một nữ tử trẻ tuổi mở miệng hỏi, giọng nói của nữ nhân này ỏn à ỏn ẻn, mà nàng ăn mặc trang điểm cũng có chút xinh đẹp.
"Đúng vậy, người anh em, dừng xe làm gì vậy? Ta đã có chút không đợi nổi nữa." Nam tử ở xe phía sau cũng mở miệng hỏi.
"Bàn tử, ta đi hỏi giá một chút." Nam nhân trẻ tuổi ở xe phía trước vừa nói chuyện vừa mở cửa xe, sau đó trực tiếp vọt về phía ông chủ quán đồ nướng.
"Sơn Tử, ngươi có bệnh sao, còn ăn đồ nướng cái gì... ĐCM, chờ ta một chút!" Bàn tử trên xe phía sau đột nhiên mở cửa xe, cũng vọt về phía ông chủ quán đồ nướng.
"Mỹ nữ, bao nhiêu một đêm? Không, một tháng, ta bao ngươi một tháng!" Bàn tử tới sau mà đến trước, "Giá cả tùy ngươi ra, không không không, không bao, ngươi gả cho ta, ta cho ngươi phân nửa gia sản!"
"ĐM, bàn tử ngươi có lầm hay không? Ta phát hiện trước, có người nào lại cướp như ngươi sao?" Nam nhân trẻ tuổi tên Sơn Tử có chút buồn bực, "Còn ngươi nữa, có phải ngươi bị ngu không? Gia sản nhà ngươi có vài ức, cứ như vậy mà phân một nửa cho người khác?"
Sơn Tử mắng bàn tử ngu dốt, nhưng một giây sau, hắn ta lại nhìn Hạ Mạt nói nhanh: "Mỹ nữ, gia sản của ta tới hơn mười ức, chỉ cần ngươi gả cho ta, tất cả tiền đều là của ngươi!"
Ngay khoảnh khắc hai người liếc mắt nhìn thấy Hạ Mạt, bọn hắn chỉ cảm thấy nàng là một mỹ nữ gợi cảm, nhưng nghĩ tới hơn nửa đêm nàng còn ở bên ngoài, hơn phân nửa là loại nữ nhân kia, cho nên bọn hắn vừa mở miệng đã muốn hỏi giá. Thế nhưng khi bọn hắn đến gần hơn một chút, đột nhiên bọn hắn cảm thấy mỹ nữ như vậy tuyệt đối phải cưới về nhà.
Chỉ có điều bọn hắn mới vừa dứt lời đã đột nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh vọt tới, sau đó, cả hai đều không tự chủ được rùng mình một cái.
"Ôi, rụt rè, phải rụt rè, nữ hài tử không thể tùy tiện đánh nhau, loại chuyện này cứ giao cho ta đi, ta tới." Giọng nói lười biếng vang lên, mà dường như đến tận giờ phút này, hai người nam nhân mới phát hiện bên cạnh Hạ Mạt còn có một người, một nam nhân đang kéo tay nàng.
Lắc đầu, Hạ Chí hơi cảm khái: "Còn nhớ mấy lão gia hỏa ở cô nhi viện năm đó, chỉ mới mấy ngàn USD đã muốn bán hai chúng ta đi, chắc chắn bọn hắn không nghĩ tới hiện tại ngươi lại đáng giá mười ức..."
"Ta không chỉ có giá mười ức!" Hạ Mạt lạnh lùng nói, dường như hơi bất mãn.
"À, đương nhiên ngươi không chỉ có giá như vậy, như ta nam nhân có tiền như thế còn không mua nổi ngươi." Hạ Chí lẩm bẩm, "Ngươi nói xem nếu ta mua lại ngươi, liệu ngươi có thể nghe lời một chút không?"
"Sẽ không!" Hạ Mạt lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Ừm, ngươi vẫn tùy hứng trước sau như một." Hạ Chí nói đến đây rốt cục cũng quay đầu nhìn về phía hai tên gia hỏa còn đang nhìn chằm chằm Hạ Mạt thiếu chút nữa chảy nước miếng, "Đêm nay tâm tình của ta không tệ lắm, cho nên ta vốn định tha cho các ngươi một con đường sống, hơn nữa, ta còn sẽ tìm một người vợ cho mỗi người các ngươi."
"Tiểu tử, ngươi có biết ta..." Tên bàn tử vừa muốn mở miệng nói điều gì, nhưng một giây sau, Hạ Chí đã vươn một tay túm lấy cổ áo hai người, sau đó đập đầu bọn chúng lại với nhau, trực tiếp khiến hai người bị đụng bất tỉnh, lại một giây sau, Hạ Chí và hai người kia đều biến mất.
Mà lại một giây sau nữa, Hạ Mạt cũng đã biến mất.
Trong xe thể thao, hai cô gái trẻ có chút ù ù cạc cạc, sau đó, quá thêm vài phút đồng hồ, hai người đều tự lái xe thể thao đi.
Nước ngoài, trong thành thị nào đó, hơn hai nam nhân đang ôm nhau, mà trên người bọn hắn còn nhiều thêm một phần văn kiện, văn kiện có thể chứng minh bọn hắn vừa kết hôn.
Ừm, trong thành phố này, hôn nhân đồng tính là hợp pháp.
"Ta vốn là nam nhân nói lời giữ lời." Lúc này Hạ Chí đang ngồi trên ghế sofa trong vương cung, "Ta thực sự giúp bọn hắn tìm được một lão bà."
"Buồn chán." Hạ Mạt đã có chút không vui lắm, "Còn không bằng đánh chết bọn hắn."
"Nữ hài tử không nên quá bạo lực." Hạ Chí rất rất nghiêm túc nhìn Hạ Mạt, "Tuy ta vẫn rất thích ngươi, nhưng quá bạo lực thật không tốt."
"Thành phố Thanh Cảng xảy ra đại án, ta phải tới cục cảnh sát." Hạ Mạt dùng giọng lạnh như băng nói một câu, sau đó trực tiếp biến mất.
"Dường như nàng thật sự thích cảm giác làm cảnh sát?" Hạ Chí lẩm bẩm, "Ừm, lúc nàng mặc cảnh phục trông rất đẹp."
Duỗi lưng một cái, Hạ Chí ngã người trên ghế sofa, sau đó hắn cũng trực tiếp biến mất.
Hạ Chí xuất hiện ở phòng khách trong biệt thự của Tô Phi Phi, trực tiếp nằm trên ghế sofa, nhưng một giây sau, hắn lại ngồi dậy.
"Phi Phi, ngươi đang chờ ta trở lại sao?" Hạ Chí mở miệng hỏi, mà giờ khắc này, Tô Phi Phi đang ngồi trong phòng khách.
Hiện tại đã rạng sáng hai giờ, Tô Phi Phi còn đang ở phòng khách, rất khác thường, mà giờ khắc này, trên gương mặt tuyệt mỹ của Tô Phi Phi cũng mơ hồ có một chút lo lắng.
"Đình Đình và Lưu Nghị đã xảy ra chuyện." Tô Phi Phi nhẹ giọng nói.