Hạ Chí đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách, lại phát hiện Hạ Mạt đã đi tới bên cạnh sofa ngồi xuống.
"Ừm, còn tốt, ngươi không trốn đi." Hạ Chí cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Mạt, sau đó hắn lại vươn tay với Hạ Mạt: "Ăn đi?"
"Không ăn." Hạ Mạt lạnh như băng phun ra hai chữ.
"Nhanh như vậy đã chán ăn?" Hạ Chí lắc đầu, "Trước đây ngươi không kén ăn như thế."
"Không muốn ăn!" Lần này Hạ Mạt trả lời nhiều hơn một chữ, dường như nàng muốn nói cho Hạ Chí, không phải nàng kiêng ăn, nàng chỉ không muốn ăn mà thôi.
"Tâm tình không tốt?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Ta không thích Phượng Hoàng!" Rốt cục Hạ Mạt cũng nói ra nguyên nhân.
"À, không sao, ta cũng không thích nàng." Hạ Chí xem như đã hiểu rõ, "Lại nói, không phải ngươi vẫn luôn không thích nàng sao?"
"Ngươi mới vừa đi cùng nàng!" Hạ Mạt quay đầu, trừng Hạ Chí, xem ra nàng vì chuyện này mà tức giận.
"Ừm, sao ngươi lại biết chuyện này? Hình như vừa rồi ngươi cũng không ở đó." Hạ Chí có chút kinh ngạc, "Được rồi, ta đang muốn nói với ngươi chút chuyện ảo ảnh, Hắc Ám Đế Quốc kia có chút phiền phức, nói không chừng sau này còn cần ngươi triệt để tiêu diệt bọn chúng."
Hạ Chí nói đơn giản chuyện về huyễn ảnh, sau đó lại vươn tay đưa viên bi đen cho Hạ Mạt: "Đến, ngoan ngoãn, ăn tươi đi."
Thế nhưng dường như Hạ Mạt vẫn không muốn ăn, nàng ngồi ở chỗ kia, như một tượng băng xinh đẹp.
"Ôi, có một số nữ hài tử khi còn bé tính tình rất tốt, nhưng khi trưởng thành lại biến thành xấu." Hạ Chí lẩm bẩm.
Hạ Mạt trừng Hạ Chí, im lặng không nói, nhưng dường như nàng đang mất hứng.
"À, ngươi đừng hiểu lầm, ta không nói ngươi, khi còn bé tính tình của ngươi đã không tốt." Hạ Chí giải thích một chút, chỉ có điều hiển nhiên lời giải thích của hắn còn không bằng không giải thích.
"Ừm, thứ này hẳn ngươi rất thích ăn, chỉ là ngươi ghét bỏ nó không được đẹp." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó hai tay hợp lại trên bi đen, "Đến, ta biểu diễn ma thuật cho ngươi xem, ngươi đoán ta sẽ biến nó thành thứ gì đây?"
"Không đoán!" Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.
"Cua hay là tôm?" Hạ Chí tiếp tục hỏi.
"Cua." Lần này Hạ Mạt lại trả lời.
"Chúc mừng ngươi, đã đoán đúng." Hai tay Hạ Chí mở ra, viên bi đen kia đã biến thành đen cua, đương nhiên không phải cua thật, chỉ là trông giống cua, "Thưởng cho ngươi, mua một tặng một, một trống một mái, hai con cua đều cho ngươi."
Không sai, trên tay Hạ Chí không chỉ có một con cua mà là hai con cua.
Hai ngón tay trắng nõn như ngọc bắt đi một con cua từ trên tay Hạ Chí, sau đó lại bắt đi một con khác, tiếp theo, đưa cả hai vào trong miệng.
"Mới vừa rồi ngươi đã ăn một đôi vợ chồng son." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Một luồng lực lượng cường đại đột nhiên bộc phát ra từ trên người Hạ Mạt, Hạ Chí nhẹ nhàng vung tay lên, lực lượng này đột nhiên biến mất, cũng không lan tràn ra bốn phía.
Chớp mắt sau, đột nhiên Hạ Mạt biến mất.
"Chớ nóng vội, chậm rãi tiêu hóa, ta ở chỗ này." Hạ Chí nói với giọng ôn hòa.
Trong phòng không có giọng nói, mà Hạ Chí thì nằm xuống ghế sofa, thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, mãi tới chừng một giờ sau.
Đột nhiên Hạ Mạt xuất hiện, khí chất mơ hồ có chút biến hóa, dường như càng thêm lạnh băng.
"Ta đói." Hạ Mạt nhìn Hạ Chí, giọng nói vẫn lạnh băng như cũ, nhưng mơ hồ như có chút nũng nịu.
"Ừm, chúng ta lại dẫn ngươi đi ăn khuya thật." Hạ Chí ngồi dậy, kéo tay Hạ Mạt, sau đó hai người đột nhiên biến mất.
Một giây sau, bọn hắn xuất hiện trên đường, đây là thành phố Thanh Cảng, mà nơi hiện tại bọn họ đang đứng cách một gian hàng đồ ăn chín không xa.
Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng gian hàng này vẫn đang kinh doanh, Hạ Chí lôi kéo Hạ Mạt đi tới, tìm một bàn ngồi xuống.
"Ông chủ, mang lên mỗi món hai phần." Hạ Chí mở miệng nói.
"Yes Sir!" Ông chủ lên tiếng, lập tức bắt đầu bận rộn.
Đường phố có chút vắng vẻ, Hạ Mạt lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, dưới ánh đèn chiếu rọi, khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân của nàng có vẻ trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại rất động lòng người.
"Còn nhớ lúc chúng ta vừa rời khỏi cô nhi viện không? Khi đó, chúng ta nhìn người khác ăn trong quán, bụng đói đến hốt hoảng. Lúc đó ta đã nói với ngươi, một ngày nào đó, ta sẽ dẫn ngươi tới quán đồ chín này ăn cho đủ, thế nhưng sau đó, tuy chúng ta có điều kiện để ăn thoải mái nhưng dường như chúng ta đều đã quên mất chuyện này." Hạ Chí hơi xúc động.
"Ta chưa." Giọng nói lạnh lùng của Hạ Mạt vang lên, "Là ngươi quên."
"Không phải hiện tại ta đã dẫn ngươi đến rồi sao?" Hạ Chí cười xán lạn với Hạ Mạt, "Đêm nay chúng ta có thể ăn đủ."
Hạ Mạt không nói gì, dù là Hạ Chí cũng không thể nhìn ra rốt cuộc nàng đang vui vẻ hay đang mất hứng, cứ việc hai người quen biết đã lâu, nhưng thực ra hắn vẫn không cách nào đoán chính xác tâm trạng của nàng.
Rất nhanh ông chủ đã bắt đầu đưa xâu cánh gà cá nướng rau hẹ nướng… tới, mỗi một món đều có hai phần, Hạ Chí và Hạ Mạt mỗi người một phần.
Tuy không nhìn ra tâm tình của Hạ Mạt, nhưng thoạt nhìn chí ít nàng vẫn ăn tới rất hài lòng, mỗi một phần nàng đều ăn rất sạch sẽ, không có chút dư thừa nào.
Đối với Hạ Mạt hiện tại, thật ra mấy thứ này không đáng nhắc tới, bất luận nàng muốn ăn sơn hào hải vị gì hiển nhiên nàng có thể lập tức ăn được thứ đó, thế nhưng hiển nhiên, thứ nàng càng để ý hơn không phải sơn hào hải vị.