Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 831 - Chương 830: Ngươi Vĩnh Viễn Không Tiêu Diệt Được Hắc Ám (2)

Chưa xác định
Chương 830: Ngươi vĩnh viễn không tiêu diệt được hắc ám (2)

Khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Hoàng lại trở nên ngưng trọng hẳn lên, thật ra nàng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng vẫn không ngờ tới huyễn ảnh cường đại hơn nàng nhiều như vậy.

Phải biết rằng, lần trước sau khi trải qua Phượng Hoàng Niết Bàn chân chính, thực lực của nàng đã tăng lên rất nhiều rất nhiều, so sánh với trước kia, nàng đã cường đại hơn rất nhiều, nhưng hiện tại, so sánh với huyễn ảnh, dường như sự cường đại của nàng vẫn rất nhỏ yếu như cũ.

"Mấy người các ngươi luôn luôn không rõ, các ngươi mãi mãi cũng không cách nào chiến thắng hắc ám!" Giọng nói lạnh lẽo sâu kín lại phun ra từ trong miệng huyễn ảnh, mà ngay sau đó, huyễn ảnh đột nhiên biến mất, lại một giây sau, Phượng Hoàng phát hiện vô biên vô tận hắc ám cuộn trào mãnh liệt mà đến.

Oanh!

Cả người Phượng Hoàng bị ngọn lửa vây quanh, hỏa diễm cháy hừng hực, nhưng nàng không vì công kích mà vì phòng thủ, chỉ cần hỏa diễm bất diệt, nàng sẽ không bị hắc ám thôn phệ!

Lúc này, trong lòng Phượng Hoàng không có nửa điểm kinh hoảng, bởi vì nàng biết, chắc chắn Hạ Chí sẽ xuất hiện, cho dù Hạ Chí không thích nàng nhưng hắn đã nói, chắc chắn hắn sẽ tới.

"Mấy người các ngươi cũng gần như không rõ, cái gọi là hắc ám chỉ nên núp trong bóng tối." Giọng nói lạnh lùng đúng lúc truyền đến, mà nghe được giọng nói này, trên gương mặt xinh đẹp của Phượng Hoàng lập tức xuất hiện nụ cười rực rỡ, nàng biết, Hạ Chí đến.

Hắc ám vô biên vô tận rút đi như thủy triều, Phượng Hoàng cũng thu hồi hỏa diễm, cùng lúc đó, ở bên người nàng xuất hiện thêm một người, chính là Hạ Chí.

Cách đó không xa, hư ảnh lại tổ thành hình người, lại chính là huyễn ảnh.

"Nói vậy ngươi chính là Hạ Chí!" Giọng nói lạnh lẽo sâu kín truyền ra từ trong miệng huyễn ảnh, "Ta vốn tưởng Phượng Hoàng là phiền toái lớn nhất, không nghĩ tới, ngươi mới là!"

"Không sai, ta chính là người đã hủy diệt các ngươi gần đây." Giọng nói của Hạ Chí bình tĩnh mà hờ hững, "Ta vẫn luôn không thể xác nhận một việc, bây giờ thấy ngươi, rốt cục ta cũng có thể khẳng định, cái gọi là Hắc Ám Đế Quốc của các ngươi vốn không thuộc về thế giới này, mà các ngươi cũng không nên đi tới thế giới này."

"Thế giới này vốn thuộc về chúng ta!" Huyễn ảnh rống giận: "Ta sẽ giết chết ngươi, giết chết mọi người các ngươi, Hắc Ám Đế Quốc chúng ta chắc chắn sẽ thống trị thế giới này!"

"Các ngươi đợi trong bóng đêm quá lâu, cho nên các ngươi luôn luôn mơ tưởng." Giọng nói lạnh lùng của Hạ Chí có trào phúng rõ ràng, "Ta nghĩ ta vẫn nên giết ngươi đi thì tốt hơn."

"Ta sẽ giết ngươi trước!" Huyễn ảnh hừ lạnh một tiếng, một giây sau, hắn ta đột nhiên biến mất, sau đó Phượng Hoàng lại một lần nữa nhìn thấy hắc ám vô biên vô tận cuộn trào mãnh liệt mà đến.

Một luồng hắc ám lực lượng cường đại lại một lần nữa muốn thôn phệ tất cả, kể cả Hạ Chí.

Hạ Chí lẳng lặng đứng ở nơi đó, không động, hắc ám đột nhiên ngừng bặt ngay phía trước hắn, sau đó, trong lúc bất chợt, hắc ám lực lượng cuộn trào mãnh liệt mà đến bỗng nhiên cuốn ngược!

"Cũng không gì hơn thế này." Hạ Chí hờ hững nói một câu, mà gần như đồng thời, Phượng Hoàng bắt đầu cảm giác được luồng lực lượng hắc ám kia đang nhanh chóng bị chôn vùi.

"A..." Dường như Phượng Hoàng nghe được tiếng kêu thảm thiết, mà tiếng kêu kia thuộc về huyễn ảnh.

Phượng Hoàng nhẹ nhàng thở hắt ra, cặp mắt xinh đẹp nhìn nam nhân bên cạnh, hô hấp không tự chủ được mà trở nên dồn dập hơn, nàng biết, thật ra nàng vẫn yêu nhất dáng vẻ hắn cường đại như vậy, chỉ giơ tay nhấc chân đã khiến cường địch tan thành mây khói, hắn như vậy luôn có thể khiến nàng cảm nhận được mị lực vô tận!

"Ngươi... Vĩnh viễn... Không tiêu diệt được... Hắc ám... A..." Giọng nói có chút hư nhược truyền đến, dường như đến từ nơi rất xa, mà theo một tiếng hét thảm sau cùng, giọng nói của huyễn ảnh hoàn toàn biến mất, mà Phượng Hoàng cũng không còn cảm nhận được lực lượng hắc ám nữa.

Đến đây kết thúc, huyễn ảnh bị chôn vùi triệt để.

Thế nhưng sắc mặt Hạ Chí lại trở nên ngưng trọng dị thường.

"Làm sao vậy?" Phượng Hoàng nhạy cảm cảm giác được tình huống không đúng lắm, "Không phải huyễn ảnh đã chết rồi sao?"

"Chưa chết hẳn." Hạ Chí chậm rãi phun ra ba chữ.

"Còn sống?" Phượng Hoàng hơi ngẩn ra, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ vì sao Hạ Chí lại nghiêm mặt như vậy, bởi vì điều này có nghĩa huyễn ảnh lại có thể chạy thoát khỏi tay hắn!

Hạ Chí không nói gì, sắc mặt hắn vẫn ngưng trọng như cũ, dường như đang suy tư điều gì đó.

Qua xấp xỉ một phút đồng hồ, Hạ Chí một lần nữa mở miệng: "Tốt nhất ngươi nên lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết tất cả thành viên Hắc Ám Đế Quốc."

Nói xong câu đó, Hạ Chí lại đột nhiên biến mất.

Phượng Hoàng đứng yên một lát, sau đó nhẹ nhàng thở dài, tiếp tới nàng cũng biến mất khỏi nơi này.

Hạ Chí trực tiếp xuất hiện trong một phòng ngủ, một gian phòng ngủ rất rất lớn, mà trong phòng ngủ cũng có chiếc giường rất lớn. Phòng ngủ ánh đèn sáng tỏ, nhưng trên giường lại không có người.

Nghiêm túc mà nói, là không nhìn thấy người.

"Ngay cả lúc ngủ ngươi vẫn thích mở đèn." Hạ Chí lắc đầu.

"Ta không ngủ." Giọng nói lạnh như băng vang lên, trên giường đột nhiên xuất hiện một thân thể hoàn mỹ có lồi có lõm, Hạ Mạt nằm trên giường, vẫn là một thân đồ da bó sát như cũ.

"Ăn ít đồ ăn khuya đi." Hạ Chí nằm xuống bên cạnh Hạ Mạt, đồng thời vươn tay về phía nàng, buông nắm tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên bi đen lớn chừng quả bóng bàn.

"Không ăn!" Hạ Mạt lại ngồi dậy, đứng dậy đi ra phía ngoài.

Hạ Chí ngẩn ngơ, cũng từ trên giường ngồi dậy, tự lẩm bẩm: "Nàng lại lên cơn?"

Bình Luận (0)
Comment