Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 830 - Chương 829: Ngươi Vĩnh Viễn Không Tiêu Diệt Được Hắc Ám (1)

Chưa xác định
Chương 829: Ngươi vĩnh viễn không tiêu diệt được hắc ám (1)

"Tình trạng thân thể bà ấy rất không ổn, nhưng muốn bảo vệ tính mạng cũng không quá khó khăn, có điều ta không cách nào bảo đảm đầu óc bà ấy không bị tổn thương." Giáo y suy nghĩ một chút trả lời.

"Tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi." Hiển nhiên Hạ Chí đã chuẩn bị ra tay, mà Tô Phi Phi thì lại thở phào nhẹ nhõm, đối với nàng, có thể bảo giữ lại tính mệnh của mẫu thân đã là tin tức tốt nhất.

Tô Phi Phi cũng không rời đi, mà thật ra quá trình trị liệu này cũng tương đối nhanh, nàng chưa thấy Hạ Chí làm bất kỳ động tác gì, ngược lại chỉ thấy giáo y đưa tay đặt trên đầu mẫu thân nàng, mà trên tay giáo y lại tản ra tia sáng màu trắng nhàn nhạt.

Quá trình này kéo dài chừng ba phút, sau đó giáo y thu tay về.

"May mắn không làm nhục mệnh." Giáo y khom mình hành lễ với Hạ Chí.

"Ngươi đi về nghỉ ngơi đi." Hạ Chí khẽ gật đầu, sau đó giáo y lại đột nhiên biến mất.

Tô Phi Phi đi tới bên giường, dùng cặp mắt xinh đẹp của nàng nhìn chằm chằm mẫu thân đang ngủ say, sau đó đột nhiên nàng nở nụ cười, cười đến mức điềm mỹ dị thường, hết sức rạng rỡ, có thể khiến người ta cảm giác được sự vui vẻ của nàng.

"Mẫu thân không sao rồi." Tô Phi Phi quay đầu nhìn Hạ Chí, vui sướng trong giọng nói ai cũng có thể cảm giác được.

"Phi Phi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút." Giọng nói của Hạ Chí rất dịu dàng.

"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, cũng đúng lúc này, cảm giác mệt mỏi rã rời cuộn trào mãnh liệt mà đến.

Hạ Chí bế Tô Phi Phi lên, trực tiếp đi vào phòng ngủ của nàng, sau đó đặt nàng lên giường, mà chỉ mới một hồi nàng đã ngủ thật say.

Hiển nhiên Tô Phi Phi cũng rất mệt mỏi.

Hạ Chí trở lại phòng khách dưới tầng, nằm lên ghế sofa, đeo mắt kính nằm đủ nửa giờ, sau đó hắn lấy mắt kính xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.

Thời gian trôi qua, sắc trời dần dần tối đi, bất tri bất giác đã mười giờ tối, mà trong biệt thự bất luận là Hạ Chí hay là Tô Phi Phi vẫn còn đang ngủ say. Tô Đình Đình chơi ở bên ngoài có vẻ rất vui, đến hiện tại nàng cũng chưa về nhà.

Lúc này, cũng ở Tô thành, trong một căn nhà cách biệt thự chừng mười km có ánh lửa đang từ từ vụt tắt.

Dưới ánh sao, một mỹ nữ tóc đỏ mặc váy dài đỏ, trên người như có quang mang nhàn nhạt lóe lên, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, thành thục, gợi cảm, xinh đẹp, cao ngạo.

"Rốt cục cũng phải đi." Phượng Hoàng nhìn về phía xa, ở vị trí cách đó mười km có một trang viên mỹ lệ, mà nàng biết, Hạ Chí đang ở chỗ này.

Một tuần trước, Hạ Chí đã sai người đưa một lão đầu gầy teo đến trước mặt nàng, mà nàng biết, trên người lão đầu gầy teo này cũng có được lực lượng của Hắc Ám Đế Quốc. Mấy ngày nay, Phượng Hoàng phát hiện, Hắc Ám Đế Quốc đã gần như không chỗ nào không có.

Ngay cả thành thị tầm trung như Tô thành cũng đã bị Hắc Ám Đế Quốc thẩm thấu, mà đối với nàng hiện tại, muốn tìm ra người của Hắc Ám Đế Quốc cũng không tính là quá khó, thế nhưng nàng vẫn theo bản năng hãm tốc độ tìm kiếm lại, dùng tròn một tuần mới có thể thanh trừ hoàn tất lực lượng Hắc Ám trong tòa thành này.

Nàng muốn thấy hắn, nhưng nàng biết, thật ra nàng không thể thấy hắn, cứ việc nàng đã hiểu trước đây nàng vẫn luôn yêu thương hắn, nhưng nàng cũng không vì vậy mà đi dây dưa với hắn.

Hắn sẽ không thích nàng đi dây dưa với hắn, mà chính nàng cũng không thích, nàng thương hắn, nhưng nàng vẫn là Phượng Hoàng kia, là Phượng Hoàng kiêu ngạo, nàng có thể tìm về tình cảm đã mất đi nhưng nàng không thể dùng phương thức cầu xin để tìm về, đó không phải phong cách của nàng.

"Cần phải đi." Phượng Hoàng nhẹ nhàng phun ra ba chữ, nhưng sau khi duyên dáng xoay người, nàng lại ngừng lại.

Trong tầm mắt xuất hiện thêm một người, hoặc là nói nghiêm túc lại, đó chưa hẳn đã là một người, bởi vì thật ra người này không thể tính là thực thể chân chính, chỉ là một hư ảnh.

Mà hắn ta chính là huyễn ảnh.

"Phượng Hoàng, không nghĩ tới vậy mà ngươi còn sống!" Giọng nói lạnh lẽo sâu kín bay ra từ trong miệng huyễn ảnh quỷ dị kia, có vẻ càng quỷ dị hơn, "Nhưng lần này ta sẽ khiến ngươi hoàn toàn biến mất!"

"Quả nhiên ngươi vẫn xuất hiện." Phượng Hoàng lại cười, cười đến rất xán lạn, rất quyến rũ, "Huyễn ảnh, thật ra ta đang đợi ngươi xuất hiện."

"Phượng Hoàng, đúng là thực lực của ngươi đã có thăng tiến rõ ràng, nhưng ngươi cho rằng dựa vào ngươi hiện tại có thể kháng lại ta sao?" Huyễn ảnh cười lạnh một tiếng, "Chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ hiểu, bất luận là ngươi hay là người của thế giới các ngươi, ở trước mặt Hắc Ám Đế Quốc chúng ta đều không chịu nổi một kích!"

"Không, ta chỉ muốn cảm ơn ngươi, khi ngươi giết chết ta đã khiến ta hiểu được một chuyện rất trọng yếu với ta." Phượng Hoàng nhẹ nhàng nâng bàn tay mỹ lệ trong suốt, một thất thải liên hoa đột nhiên xuất hiện, "Có lẽ hiện tại ta vẫn không phải đối thủ của ngươi, nhưng như vậy ta lại càng phải cảm ơn ngươi, bởi vì điều này có nghĩa hắn sẽ xuất hiện."

Một cơn gió nhẹ thổi tới, thất thải liên hoa lớn lên theo gió, chỉ nháy mắt đã biến thành một đóa hoa sen to lớn, sau đó, đóa hoa sen này bay thẳng về phía huyễn ảnh!

"Chút tài mọn!" Giọng nói lạnh lùng của huyễn ảnh truyền đến, một đoàn hắc vụ đột nhiên xuất hiện, sau đó nhanh chóng bành trướng, chớp mắt sau hắc vụ đã bao phủ toàn bộ hoa sen.

Lại một giây sau, hắc vụ biến mất, hoa sen cũng biến mất theo.

Bình Luận (0)
Comment