Mỗi khi nàng cảm thấy đại não mình không chịu nổi, đường truyền tin tức sẽ tự động bị ngắt, mà khi nàng cảm thấy mình có thể tiếp tục xử lý tin tức, tin tức lại một lần nữa tự động xuất hiện.
Mới vừa bắt đầu, trong não Tô Phi Phi có đủ loại tin tức, càng ngày càng nhiều, nhưng theo thời gian trôi qua, những tin tức này càng ngày càng ít đi, sau đó lại không biết qua bao lâu, tin tức đã không còn tự động xuất hiện nữa.
Lại không biết qua bao lâu, rốt cục Tô Phi Phi cũng mở mắt, mà lúc này đây nàng phát hiện, bản thân mình đang ở bên hồ.
Mùi hoa bay tới, trong không khí vẫn là mùi cỏ xanh thơm ngát, bên cạnh nàng, trong hồ sóng nước lăn tăn, cách đó không xa, biệt thự giữa hồ vẫn có vẻ quen thuộc như vậy.
Tô Phi Phi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, thản nhiên cười cười, nụ cười hết sức mỹ lệ, xuất trần thoát tục.
"Ta hơi đói, có phải ta đã ở chỗ này rất lâu rồi không?" Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng không đợi Hạ Chí trả lời, nàng đã biết đáp án: "Thì ra đã một tuần lễ, chẳng trách."
"Muốn ăn gì?" Giọng nói của Hạ Chí vẫn ôn nhu như cũ.
"Ừm, mì hoành thánh đi." Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười một tiếng.
Một bát mì hoành thánh đột nhiên xuất hiện trong tay Hạ Chí, Tô Phi Phi tiếp nhận mì hoành thánh, mà cứ việc một tuần không ăn gì, nhưng nàng vẫn ưu nhã như cũ, tuyệt không gấp gáp.
"Ta còn muốn ăn nữa." Mấy phút đồng hồ sau, Tô Phi Phi lại nhìn Hạ Chí.
Vì vậy, lại qua thêm vài phút đồng hồ, Tô Phi Phi ăn xong bát mì hoành thánh thứ hai.
Đưa bát cho Hạ Chí, sau đó nàng thấy cái bát trực tiếp biến mất trong tay Hạ Chí, ánh mắt Tô Phi Phi hơi kỳ dị.
"Ta vẫn không cách nào biết trước chuyện của ngươi." Tô Phi Phi nhẹ nhàng nói.
"Phi Phi, cuộc sống không thể xác định được mới là cuộc sống thú vị chân chính." Hạ Chí mỉm cười, "Không nên có ý đồ đi dự báo tất cả, nếu không cuộc sống của ngươi sẽ rất cực khổ."
"Ừm, ta biết." Tô Phi Phi điềm nhiên cười, nhẹ nhàng gật đầu, "Đại đa số thời gian, thật ra làm người thường lại càng thú vị hơn."
"Tỷ, anh rể, rốt cục hai người cũng về rồi?" Một giọng nói vội vàng truyền đến, Tô Đình Đình có chút kích động chạy về phía bên này, "Các ngươi đã về rồi, đã một tuần trôi qua, ta còn tưởng các ngươi sẽ không trở lại nữa!"
"Đình Đình, mới một tuần, thế mà tiến triển giữa các ngươi lại nhanh như vậy." Tô Phi Phi cười nhẹ nhàng, lúc nàng nói lời này, lại nhìn một người khác sau lưng Tô Đình Đình, một nam nhân tuổi còn trẻ, chính là Lưu Nghị, chẳng qua bây giờ Lưu Nghị không mặc đồng phục bảo vệ.
"Tỷ, tỷ đừng nghĩ lung tung, ta và Lưu Nghị không có gì hết, chỉ là không thấy các ngươi đâu, một mình ta không biết phải chăm sóc thẩm thẩm thế nào, hết cách, ta chỉ có thể gọi điện thoại cho Lưu Nghị tới đây." Tô Đình Đình bĩu môi, "Ai bảo trong số những người ta quen biết, cũng chỉ có hắn tương đối đáng tin."
Quay đầu liếc nhìn Lưu Nghị một cái, Tô Đình Đình reo lên: "Này, đừng đứng lì ra đó nữa, hiện tại ta chính thức giới thiệu cho ngươi, đây là tỷ và anh rể của ta."
"Tỷ..." Lưu Nghị đi tới, chuẩn bị chào hỏi.
"Này, ngươi câm miệng, ai bảo ngươi gọi tỷ?" Tô Đình Đình lập tức trừng Lưu Nghị.
"Tô tiểu thư, Hạ tiên sinh, chào hai người." Lưu Nghị buộc lòng phải sửa lại xưng hô.
"Không cần khách khí, mấy ngày nay, nhờ có ngươi chăm sóc Đình Đình." Tô Phi Phi cười nhẹ, "Hai người các ngươi đi ra ngoài đi dạo đi, coi như nghỉ ngơi một chút."
"Tỷ, thẩm thẩm dường như..." Tô Đình Đình muốn nói điều gì.
Tô Phi Phi khẽ lắc đầu: "Đình Đình, ta biết, ngươi và Lưu Nghị đi ra ngoài chơi đi, chuyện nơi đây cứ giao cho ta với anh rể ngươi xử lý là được rồi."
"Vậy được rồi." Tô Đình Đình cũng không phải người quá đần độn, nàng mơ hồ hiểu được thật ra Tô Phi Phi muốn đẩy nàng và Lưu Nghị ra ngoài, cho nên rất nhanh, nàng đã dẫn theo Lưu Nghị rời khỏi nhà.
Mà Hạ Chí và Tô Phi Phi lại về tới biệt thự, mẫu thân Tô Phi Phi Ôn Uyển đang nằm ngủ mê man.
"Mẫu thân còn chưa tỉnh lại, trừ phi..." Tô Phi Phi nhẹ nhàng thở dài, "Ta vẫn không thể xác định được cuối cùng mẫu thân ta có thể sống tiếp hay không, nhưng bây giờ, mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải thử biện pháp ngươi nói một chút."
Tô Phi Phi mới vừa nói xong lời này đã phát hiện trong phòng đột nhiên nhiều thêm một người, mà người này thật ra nàng cũng biết đến, chính là giáo y của trường trung học phổ thông Minh Nhật.
"Hạ lão sư, Tô lão sư." Tuy rất đột ngột xuất hiện ở nơi này, nhưng giáo y lại tương đối trấn định, lập tức chào hỏi hai người.
"Đây là mẫu thân của Phi Phi, ngươi kiểm tra tình trạng của bà ấy một chút." Hạ Chí đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp phân phó.
Giáo y đi tới bên giường bắt đầu kiểm tra, mấy phút đồng hồ sau, hắn ta quay đầu nhìn Hạ Chí: "Khối u trong đầu bà ấy quá lớn, chỉ giải phẫu không cách nào cắt bỏ được, hơn nữa, hiện tại tình trạng cơ thể bà ấy tương đối kém, Hạ lão sư, lấy năng lực hiện tại của ta sợ rằng không cách nào chữa khỏi cho bà ấy."
"Chuyện bỏ khối u để ta làm, thời gian có thể bỏ qua không tính, nhưng có thể sẽ lưu lại vết thương trong não bà ấy. Vấn đề hiện tại là dưới tình huống này, ngươi có thể giữ lại mạng của bà ấy không?" Hạ Chí nhìn giáo y, mở miệng hỏi.
Tô Phi Phi cũng nhìn giáo y, nàng đã hiểu, giáo y nà có năng lực chữa trị, mà thoạt nhìn, Hạ Chí và giáo y hợp tác đúng là một phương án giải quyết tốt.