Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 842 - Chương 841: Hắn Chính Là Kỳ Tích Của Ta (1)

Chưa xác định
Chương 841: Hắn chính là kỳ tích của ta (1)

"Trần Vũ San, ngươi thật ngu ngốc, đừng quan tâm Hạ lão sư đang ở nhà hay đang ở Tô thành, cho dù Hạ lão sư không ở Tô thành cũng phải kêu hắn đến!" Đầu bên kia điện thoại có một giọng nói nhỏ hơn, "Còn có, ngươi phải giả bộ đáng thương hơn một chút nữa."

Nhận được chỉ điểm, Trần Vũ San lại mở miệng: "Hạ lão sư, ta..."

Đáng tiếc là Hạ Chí không cho nàng có cơ hội phát huy: "Trần Vũ San, kêu Ngô Ý đang ngồi bên cạnh ngươi nghe."

"A?" Trần Vũ San ngẩn ngơ, sau đó lại nghe được giọng nói nhỏ hơn của nàng: "Ngô Ý, Hạ lão sư kêu ngươi nghe máy."

"Ôi, Trần Vũ San ngươi thật sự quá đần độn... Thôi đi, để ta nhận." Giọng nói của Ngô Ý đột nhiên to hơn, "Hạ lão sư, ngươi nhanh tới cứu chúng ta, chúng ta bị quy tắc ngầm rồi!"

"Các ngươi lại cúp học?" Hạ Chí hờ hững hỏi một câu.

"Ách, cái kia… Hạ lão sư, thật ra chúng ta không trốn học..." Ngô Ý lắp bắp, sau đó bên cạnh có người nói thêm một câu: "Chúng ta là vì ước mơ."

"Đúng đúng đúng, Hạ lão sư, chúng ta vì theo đuổi ước mơ, sao có thể tính là trốn học được?" Ngô Ý lập tức phụ họa.

"Ước mơ của các ngươi chính là trốn học đi." Hạ Chí thuận miệng nói.

"Hạ lão sư, thật ra ước mơ của ta là làm hộ sĩ, nhưng ngươi không để ta học làm hộ sĩ ở trường học, cho nên ta cùng mấy người Từ Hân Nghi ra ngoài tìm kiếm ước mơ." Ngô Ý nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Còn có, hiện tại ước mơ của chúng ta không phải trốn học, mà là âm nhạc."

"Hiện tại trong số các ngươi có mấy người đang ở Tô thành?" Hạ Chí trực tiếp hỏi.

"Ách, bốn người, a, Từ Hân Nghi nói nàng không ở đây, nên chỉ còn ba người..." Lời nói dối này của Ngô Ý hoàn toàn không có chút trình độ nào.

"Ta nói này Ngô Ý, ngươi cố ý đúng không?" Giọng nói của Từ Hân Nghi vang lên ở bên kia.

"Ngươi, Trần Vũ San, Từ Hân Nghi, một người khác chắc là La Đan." Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Ta biết bốn người các ngươi đang tổ thành dàn nhạc, nhưng hẳn các ngươi đang ở thành phố Thanh Cảng mà không phải Tô thành."

"Hạ lão sư, chúng ta đã tới rồi." Ngô Ý nói nhanh: "Nói chung là Hạ lão sư, ngươi phải giúp chúng ta, có một lão nam nhân thô bỉ muốn quy tắc ngầm chúng ta!"

"Đúng vậy đúng vậy, Hạ lão sư, thật ra chúng ta tới để tham gia một cuộc tranh tài..." Từ Hân Nghi tiếp lời.

"Theo ta được biết, cuộc tranh tài của các ngươi đã kết thúc vào thứ bảy tuần trước, hơn nữa các ngươi cũng đã bị loại." Hạ Chí ngắt lời Từ Hân Nghi.

"A? Hạ lão sư, sao ngươi biết rõ như vậy?" Từ Hân Nghi ngẩn ngơ.

"Hôm nay đã là thứ ba nhưng các ngươi còn chưa quay về, chẳng lẽ các ngươi đang chờ người khác tới quy tắc ngầm các ngươi?" Hạ Chí không nhanh không chậm nói.

"Hạ lão sư, không phải như thế, chúng ta cảm thấy nếu đã tới thì phải ở lại đây chơi vài ngày, sau đó hôm qua chúng ta nhận được điện thoại của một người, hắn ta nói muốn chúng ta tham gia Repechage(1), để chúng ta tới gặp hắn ta vào tiệc rượu buổi tối, nhưng chúng ta không đi." Ngô Ý nói nhanh: "Lúc đầu chúng ta đã mua vé tàu hỏa chuẩn bị về, là vé tàu hoả sáng sớm hôm nay, thế nhưng sáng sớm nay người kia lại gọi điện thoại tới cho chúng ta, nói sáng nay chúng ta tới chỗ hắn ta cũng được."

(1) Repechage: là một thông lệ trong các cuộc thi cho phép những người tham gia đã bị loại đấu lại để có cơ hội vào vòng tiếp theo.

"Ta biết rồi, hiện tại các ngươi lên tàu hỏa trở về đi." Hạ Chí nói xong câu đó liền cúp điện thoại.

Chỉ có điều không được mười giây đồng hồ, lại có điện thoại gọi tới.

"Hạ lão sư, chúng ta sẽ không về, chắc chắn trận tranh tài có gì mờ ám, chúng ta phải điều tra rõ ràng, ngươi phải giúp chúng ta!" Lần này người nói chuyện ở đầu bên kia điện thoại là Từ Hân Nghi, "Chúng ta là học sinh của ngươi, bắt nạt chúng ta chẳng khác nào bắt nạt ngươi, Hạ lão sư ngươi không thể nhẫn nhịn!"

"Ta có thể nhẫn." Giọng điệu của Hạ Chí hết sức bình tĩnh, "Ta nói lại lần nữa, các ngươi lập tức ngồi tàu hoả trở về."

Nói xong, Hạ Chí lại cúp điện thoại.

Mà giờ khắc này, trong một quán rượu ở Tô thành, bốn nữ hài tử đưa mắt nhìn nhau.

"Làm sao bây giờ? Có cần gọi điện thoại lại cho Hạ lão sư không?" Ngô Ý có chút buồn bực, "Nhưng ta cảm thấy Hạ lão sư sẽ không giúp chúng ta đâu."

"Nếu không chúng ta tự đi tìm lão sắc lang kia, sau đó nếu có vấn đề gì xảy ra, chắc chắn Hạ lão sư sẽ tới giúp chúng ta." Từ Hân Nghi mở miệng nói.

"Cũng khó nói trước, Hạ lão sư đã nói rõ muốn chúng ta quay về trường học, nếu chúng ta không quay về, nói không chừng Hạ lão sư sẽ nổi giận mặc kệ chúng ta." Ngô Ý tỏ thái độ hoài nghi.

"Chuyện này cũng rất có khả năng." Từ Hân Nghi lẩm bẩm, "Nhưng nếu chúng ta cứ trở về như vậy cũng quá khó chịu đi? Rõ ràng Trần Vũ San hát tốt như thế, chắc chắn trận tranh tài này có mờ ám!"

"Chắc chắn lúc trước lão sắc quỷ kia đã quy tắc ngầm người ta, là cái người tên gì gì kia, mặc dù mặt không đẹp nhưng ngực lại cực lớn, hát thì chẳng ra sao nhưng cuối cùng lại có thể đoạt giải!" Ngô Ý tỏ vẻ tức giận bất bình, "Ta thật sự muốn để Hạ lão sư đi đánh lão sắc quỷ kia một trận giúp chúng ta, nhưng vậy mà hắn lại không giúp chúng ta!"

"Ta nghe nói Hạ lão sư tới đây cùng Tô lão sư." Trần Vũ San ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment