Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 841 - Chương 840: Không Cần Người Khác Phối Hợp (2)

Chưa xác định
Chương 840: Không cần người khác phối hợp (2)

Tuy động tác của Hạ Chí rất nhanh, nhưng chờ khi cảnh sát bắt hết tất cả mọi người đi cũng đã sáu giờ sáng, sắc trời cũng đã sáng.

"Hạ tiên sinh, chúng ta cũng tới cục cảnh sát đi, ngươi muốn thẩm vấn người nào trước?" Liễu Uy mở miệng hỏi, lúc này, cũng chỉ có hắn ta và Hạ Chí còn đang ở lại Tào gia.

"Thẩm vấn?" Hạ Chí nhìn Liễu Uy, "Ta có từng nói muốn thẩm vấn bọn hắn sao?"

"Này… Hạ tiên sinh, ngươi không định thẩm vấn bọn hắn?" Liễu Uy ngẩn ra.

"Không cần thẩm vấn, bọn hắn cũng không phải hung thủ, ừm, nói đúng hơn là bọn hắn không phải hung thủ giết Tào Thực." Hạ Chí thản nhiên nói: "Giam bọn hắn đủ hai mươi bốn giờ sau đó thả ra là được rồi."

"Này… Hạ tiên sinh, ngươi muốn nhốt bọn hắn một ngày một đêm cho nên mới bắt hết tất cả bọn hắn lại?" Liễu Uy có chút bối rối, lúc đầu hắn ta còn tưởng rằng nếu Hạ Chí đã tạo ra trận thế lớn như vậy, rất có thể hung thủ là một trong những người này.

"Không sai." Hạ Chí rất dứt khoát thừa nhận.

"Vậy Hạ tiên sinh, có phải ngươi biết hung thủ thật sự là ai?" Liễu Uy không nhịn được hỏi, thậm chí hắn ta còn cảm thấy thật ra hung thủ chính là Hạ Chí.

"Chuyên đơn giản như vậy đương nhiên ta biết." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Đúng rồi, nếu như ngươi không muốn để người khác cho rằng ngươi bắt người lung tung, ta có thể dạy cho ngươi một biện pháp."

"Hạ tiên sinh xin chỉ giáo." Lời của Liễu Uy ít nhiều gì cũng có chút bất mãn, rõ ràng là gia hỏa này bắt người lung tung, nhưng đến lúc đó, chỉ sợ Tào gia sẽ cho rằng là Liễu Uy hắn ta bắt người lung tung!

"Tìm vài chiếc máy đào tới đào đại trạch của Tào gia lên, tin tưởng ta, ngươi có thể tìm được không chỉ một bộ thi thể." Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó lại đi về phía trước.

"Chờ đã Hạ tiên sinh, ngươi nói thật? Tào gia có người giết người hơn nữa còn chôn thi thể ở chỗ này?" Liễu Uy cũng không đần độn, lập tức hiểu Hạ Chí đang nói gì.

"Nếu có người muốn ngươi thả người, nhớ phải để bọn hắn tới tìm ta, đương nhiên bọn hắn không thể tìm được ta." Hạ Chí cũng không trả lời vấn đề của Liễu Uy, mà hắn nói xong câu đó lại bước nhanh hơn, sau đó, chỉ chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt của Liễu Uy.

Sắc mặt Liễu Uy đầy ngưng trọng, hắn ta vô thức nhìn nhìn dưới chân, lẽ nào hắn ta đang giẫm lên rất nhiều thi cốt thật sao?

Nhưng trên thực tế, thật ra đây cũng không phải chuyện gì quá không thể tưởng tượng nổi, lấy địa vị của Tào gia, rất khó có khả năng tìm được người dám tới nhà bọn hắn đào móc, nếu thật sự có người mưu sát người khác, đương nhiên chôn ở chỗ này cũng đủ bí ẩn. Mà trong gia tộc lớn như Tào gia, xuất hiện mấy tên tội phạm giết người cũng không phải không thể nào.

Nếu đổi lại bình thường, chắc chắn Liễu Uy sẽ không làm chuyện này, nhưng hôm nay thời cơ tương đối khó có được, quan trọng hơn là Liễu Uy rất rõ ràng, mình đã triệt để đắc tội với Tào gia, cứ việc thực ra chuyện này cũng không có liên quan quá lớn với hắn ta, nhưng chắc chắn Tào gia sẽ tính một phần khoản nợ này tới trên đầu hắn ta.

"Mẹ nó, liều mạng, liều ăn nhiều!" Rốt cục Liễu Uy cũng có quyết định, sau đó hắn ta lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại, hắn ta muốn lợi dụng thời gian hai mươi bốn tiếng này đào khắp Tào gia một lần!

Ánh bình mình vừa hé lên, Tô gia bốn người hai xe lăn đã chậm rãi đi trên đường.

"Đã rất lâu rồi ta không được hít không khí trong lành như thế." Một giọng nói có chút yếu ớt vang lên, mà người nói chuyện lại chính là mẫu thân của Tô Phi Phi, Ôn Uyển.

Ôn Uyển đã tỉnh lại, bà ấy cảm thấy tinh thần tốt tới không thể tốt hơn. Bà ấy không quá tin tưởng bệnh tình cả mình đã khỏi hẳn, còn tưởng mình đang hồi quang phản chiếu, cho nên bà ấy cứ nhất định muốn ra ngoài xem một chút, bà ấy muốn ra ngoài hưởng thụ không khí trong lành lần cuối cùng.

Tuy Tô Phi Phi cảm thấy mẫu thân nên nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, chẳng qua, hít thở một chút không khí mát mẻ lúc sáng sớm cũng có lợi cho thân thể của mẫu thân, vì vậy nàng vẫn đồng ý.

Mà Tô Đình Đình và Lưu Nghị đã trở về từ mấy giờ trước đó. Sau khi trở về, bọn hắn cũng không ngủ, vì thế hiện tại Tô Đình Đình đang đẩy xe lăn của Tô Phi Phi, mà Lưu Nghị thì đẩy xe lăn của Ôn Uyển, hai người ngáp dài liên tục, dù là sáng sớm gió mát trong lành cũng không cách nào khiến bọn hắn tỉnh táo chân chính.

"Được rồi, Đình Đình, Lưu Nghị, hai người các ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta ngồi ở đây với mẫu thân một hồi, lát nữa Hạ Chí sẽ trở lại." Rốt cục Tô Phi Phi cũng không nhịn được mở miệng.

"Vậy được rồi, tỷ, ta cũng buồn ngủ quá rồi." Tô Đình Đình lại ngáp một cái, "Lưu Nghị, đi thôi, chúng ta đi ngủ một lát đi."

Tô Đình Đình và Lưu Nghị mau chóng rời đi, mà Tô Phi Phi và mẫu thân Ôn Uyển lại sóng vai ngồi trên xe lăn, cùng nhau nhìn phía đông, phương xa, mặt trời đỏ rực đang từ từ mọc lên.

"Phi Phi, người bạn trai kia của ngươi sao còn chưa quay về?" Giọng nói của Ôn Uyển vẫn có chút suy yếu, "Ta còn muốn nói đôi lời với hắn đây."

"Mẹ, mẹ đừng vội, mẹ còn có nhiều thời gian, thực sự, tin tưởng con." Tô Phi Phi cười nhẹ, "Sau khi hắn hết bận sẽ trở lại."

Trên thực tế, Hạ Chí đã về tới trang viên Tô gia, chỉ có điều hắn mới vừa trở về đã nhận được một cuộc điện thoại, mà người gọi điện thoại tới lại hơi nằm ngoài dự liệu của hắn.

"Hạ lão sư, là… là ta, ta là Trần Vũ San..." Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có chút nhút nhát rụt rè, "Ngươi… có phải ngươi đang ở Tô thành không?"

Bình Luận (0)
Comment