Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 840 - Chương 839: Không Cần Người Khác Phối Hợp (1)

Chưa xác định
Chương 839: Không cần người khác phối hợp (1)

Nam nhân này rất đẹp trai, mà người quen biết Tào Thực đều sẽ nhìn ra nam nhân này chí ít cũng phải giống Tào Thực đến bảy phần, trên thực tế, Liễu Uy cũng quen biết nam nhân này.

"Tào Trang, chúng ta đến vì điều tra vụ án Tào Thực bị giết hại, tốt nhất các ngươi nên phối hợp một chút." Liễu Uy mở miệng nói, đối với mấy người Tào gia, thật ra Liễu Uy cũng không có cảm tình gì.

Có một câu gọi là yêu ai yêu cả đường đi, thật ra ghét một người cũng có thể ghét hết tất cả. Liễu Uy vẫn luôn rất bất mãn với Tào Thực, đương nhiên cũng không có ấn tượng gì tốt với toàn bộ người Tào gia, mà Tào Trang và Tào Thực là huynh đệ, Tào Trang còn rất giống Tào Thực, đương nhiên sẽ càng khiến hắn ta không thích.

"Liễu Uy, ngươi có biết bây giờ là mấy giờ không?" Tào Trang hờ hững hỏi ngược lại.

"Cảnh sát tra án, 24h đều có thể!" Liễu Uy hừ nhẹ một tiếng, "Tào Trang, ta nói lại lần nữa, chúng ta đang điều tra vụ án của Tào Thực, nếu như Tào gia các ngươi thật sự muốn lấy lại công đạo cho Tào Thực thì nên phối hợp với chúng ta!"

"Đúng không? Vậy nếu chúng ta không phối hợp thì sao?" Tào Trang cười lạnh một tiếng, "Ngược lại ta cũng thật sự muốn biết, các vị cảnh quan đây có thể lấy ra lệnh khám xét sao?"

Sắc mặt Liễu Uy hơi âm trầm, đương nhiên hắn ta không thể lấy ra lệnh khám xét, hơn nữa dựa vào tình huống của Tào gia hắn ta cũng không cách nào xin lệnh khám xét được. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù có thể xin được lệnh, trong thời gian rạng sáng bốn giờ này cũng sẽ không có người nào cấp lệnh khám xét cho ngươi.

Quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, Liễu Uy nhỏ giọng: "Hạ tiên sinh, đúng là chúng ta không có lệnh khám xét, nếu bọn họ nằng nặc đòi lệnh khám xét, sợ rằng chúng ta sẽ gặp phiền toái."

"Cần lệnh khám xét để làm gì?" Hạ Chí hơi kinh ngạc, "Ta tới nơi này để bắt người, không phải đến để khám xét."

"Muốn bắt người cũng được, cầm lệnh bắt tới!" Hiển nhiên Tào Trang cũng nghe được lời Hạ Chí nói, "Muốn Tào gia chúng ta phối hợp với các ngươi? Đừng có nằm mơ! Một tuần trước, chúng ta hoàn toàn nguyện ý phối hợp, nhưng các ngươi qua loa Tào gia chúng ta hơn một tuần lễ, còn muốn trông cậy vào chúng ta phối hợp?"

Trong giọng điệu của Tào Trang có bất mãn rất rõ ràng, không hề nghi ngờ, trong khoảng thời gian này đúng là Tào gia tương đối bất mãn với cảnh sát, càng khiến Tào gia bất mãn là trước đây khi bọn hắn tạo áp lực với cảnh sát, cuối cùng sẽ thu được kết quả không tệ, nhưng lần này, cảnh sát lại có thể thờ ơ trước áp lực của Tào gia bọn hắn!

"Hạ tiên sinh, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Liễu Uy mở miệng hỏi, chuyện này hắn ta thật không có cách nào, xét đến cùng, việc qua loa Tào gia cũng là vì Hạ Chí, người này cướp vụ án đến tay sau đó ném qua một bên mặc kệ, bên phía cục cảnh sát cũng chỉ có thể qua loa.

"Đây là điểm khác biệt giữa ta và ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Khi ta bắt người không cần người khác phối hợp."

Hạ Chí vừa dứt lời đã nghe vô số tiếng rên rỉ liền tiếp truyền đến, không được mười giây đồng hồ, trên mặt đất đã gục một mảnh, đám bảo vệ mặc đồ rằn ri đứng thành hai hàng đều đã ngã trên mặt đất.

Người duy nhất còn đứng chính là Tào Trang, mà sở dĩ Tào Trang còn đứng là vì hắn ta đang bị Hạ Chí túm áo.

Chỉ thấy Hạ Chí khoát tay đã giơ cả người Tào Trang lên, sau đó ném ra ngoài.

Bốp!

Tào Trang nặng nề ngã xuống dưới chân Liễu Uy, trực tiếp hôn mê.

"Được rồi, còng tay lại." Hạ Chí hờ hững phân phó.

Liễu Uy và sáu cảnh sát khác đều ngẩn người, này… người này cũng quá hung hãn đi?

Chẳng qua ngẫm lại tình cảnh bọn hắn đã gặp phải ở Tô gia một tuần trước, mọi người lập tức cảm thấy thật ra chuyện này cũng không kỳ quái, phải biết rằng trước đây, ngay cả súng của cảnh sát cũng bị người này cướp đi.

Nhìn nhìn Hạ Chí, mấy cảnh sát lập tức bắt đầu hành động, mặc kệ thế nào, đầu tiên cứ bắt về tra khảo rồi nói sau, dù sao thì bọn hắn cũng chỉ phụng mệnh hành sự, đến lúc đó có chuyện gì xảy ra cứ để Hạ Chí gánh vác, chuyện này không có liên quan gì với bọn hắn.

"Hạ tiên sinh, còng tay không đủ dùng..." Liễu Uy lập tức phát hiện vấn đề, bình thường trên người bọn hắn cũng chỉ mang theo một bộ còng tay, nhưng lúc này, trên mặt đất đã có tới hai mươi người nằm rạp.

Bốp!

Trước mặt mỗi người đột nhiên xuất hiện một cái túi, mọi người rất tự giác nhặt túi lên, sau đó phát hiện bên trong đều là còng tay, đếm sơ sơ, trong mỗi cái túi đều có hai ba mươi bộ còng tay.

"Được rồi, hiện tại theo ta đi vào bắt người." Hạ Chí lười biếng nói một câu, sau đó không chút hoang mang đi vào bên trong.

"Còng tay lại."

"Mau còng tay lại."

"Còn người này nữa."

"Còn người này... Ừm, người này còn nhỏ, tìm người đưa hắn ta tới cô nhi viện."

"Hai người không mặc quần áo này cũng còng tay lại... Ừm, nữ vóc người quá kém, cho nàng khỏa cái chăn đơn..."

Hạ Chí cứ như vậy đi vào đại trạch Tào gia, không được nửa giờ, trên cơ bản mỗi người trưởng thành đều đã bị hắn trực tiếp đánh ngã, sau đó để đám cảnh sát Liễu Uy còng tay lại.

Khi ở cổng, tốt xấu gì Tào Trang cũng có thể nói được mấy câu, nhưng những người này Hạ Chí vốn không cho bọn hắn có cơ hội nói chuyện, hắn cứ như vậy trực tiếp bắt hết người lại, sau đó cảnh sát dùng vài chiếc xe buýt mới có thể kéo hết tất cả mọi người tới cục cảnh sát.

Về phần những hài tử còn chưa trưởng thành của Tào gia, Hạ Chí cho người dùng một chiếc xe buýt chở hết toàn bộ tới cô nhi viện, điều này khiến đám người Liễu Uy có chút cạn lời, Hạ Chí muốn biến những hài tử này thành cô nhi hết sao?

Bình Luận (0)
Comment