Đương nhiên, trong Tô thành cũng có một vài lời đồn đãi, nói Tô Phi Phi đã tìm được một nam nhân rất lợi hại, thế lực của nam nhân này còn lớn hơn cả Tô gia, chẳng qua dù sao đây cũng chỉ là đồn đãi, phần lớn người đều không tin, bởi vì mọi người cảm thấy nếu Tô Phi Phi thật sự tìm được nam nhân lợi hại như vậy, sao có thể bị trục xuất khỏi Tô gia được?
"Tổ trưởng, có phải Hạ Chí đang trêu chọc chúng ta không?" Một người không nhịn được mở miệng, mà người vừa nói chuyện này cũng chính là Thường Hổ đã nổ súng với Hạ Chí lúc trước, "Không bằng chúng ta về bót cảnh sát trước đi?"
"Câm miệng!" Liễu Uy lạnh lùng nhìn Thường Hổ, mặc dù hắn ta rất khó chịu với Hạ Chí, nhưng hắn ta cũng nhìn ra Thường Hổ hơn phân nửa là có vấn đề, nếu không phải hiện tại không tới phiên hắn ta quyết định, hắn ta đã trực tiếp để Thường Hổ cút đi.
Nhưng hiện tại, có khiến Thường Hổ cút đi hay không là do Hạ Chí định đoạt, mà cũng không biết Hạ Chí có vấn đề gì, lại có thể mặc kệ Thường Hổ ở lại nơi này.
"Đùa giỡn tên ngu ngốc ngươi thật không có cảm giác thành tựu gì." Một giọng nói lạnh nhạt đúng lúc truyền đến, mà theo giọng nói này, Hạ Chí xuất hiện trong tầm mắt mọi người, "Được rồi, nên để tên ngu ngốc ngươi phát huy một chút tác dụng cuối cùng, hiện tại ngươi đi vào nói cho người Tào gia biết, để bọn hắn rời giường mặc quần áo tử tế, chuẩn bị đến cục cảnh sát. Cho dù bọn chúng đang làm chuyện gì đó trên giường cũng phải dừng lại, trong mấy chục tiếng tới, bọn hắn phải ở lại trong cục cảnh sát."
"Ngươi..." Thường Hổ nhìn Hạ Chí, có chút phẫn nộ.
"Cút đi vào!" Đột nhiên giọng điệu của Hạ Chí trở nên lạnh lẽo, vươn tay xách cổ áo của Thường Hổ lên, sau đó tiện tay quăng ra, trực tiếp ném hắn ta vào trong đại viện Tào gia.
"Ai?" Bên trong phát ra vài tiếng quát chói tai, hai bóng người xuất hiện, sau đó là một trận tiếng huyên náo ồn ào, nhưng rất nhanh tất cả đã an tĩnh trở lại.
"Hạ, Hạ tiên sinh, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn bắt người Tào gia?" Lúc này rốt cục Liễu Uy cũng không nhịn được hỏi.
"Không sai, cho nên ngươi mau gọi điện thoại, lại phái thêm mấy chiếc xe đến, nếu không nhiều người như vậy sợ rằng chứa không hết." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
"Thế nhưng Hạ tiên sinh, Tào gia là người bị hại..." Liễu Uy không nhịn được nói.
"Ngươi xác định ngươi là cảnh sát sao?" Hạ Chí nhìn Liễu Uy với ánh mắt rất quái dị, "Người chết đúng là Tào Thực, tuy người như Tào Thực chết đi cũng tốt, nhưng nếu nói người bị hại, hắn ta miễn cưỡng cũng có thể tính là người bị hại, mà không phải Tào gia. Quan trọng nhất là trong vụ án mưu sát có một nguyên tắc rất cơ bản, phần lớn vụ án hung thủ đều là người tương đối thân cận với người bị hại, chẳng lẽ ngay cả nguyên tắc này ngươi cũng không hiểu sao?"
"Thế nhưng Hạ tiên sinh, không có chứng cứ không thể tùy tiện bắt tất cả mọi người đi, đúng không?" Liễu Uy có chút buồn bực, thực ra hắn ta biết Hạ Chí nói cũng không sai, nhưng cũng không thể làm như thế.
Cho dù người Tào gia có hiềm nghi thật, cũng phải tìm chứng cứ trước, hơn nữa đột nhiên muốn bắt hết mọi người cũng quá khoa trương đi?
Quan trọng hơn là ở Tô thành, Tào gia có thế lực rất lớn, tùy tiện tới nơi này bắt người như thế chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
"Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa ta với ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ngươi bắt một người phải nghĩ trước tính sau, mà ta muốn bắt ai là có thể bắt người đó."
Thấy Liễu Uy còn chưa có hành động, giọng điệu của Hạ Chí đột nhiên lạnh lẽo: "Liễu cảnh quan, ngươi nên biết cái gì gọi là phụng mệnh hành sự, nếu ngươi không biết, ta còn có thể nói chút chuyện thực tế cho ngươi, nếu như chúng ta không tìm được hung thủ ở Tào gia, ngươi có biết trừ ta ra, ai sẽ là người có hiềm nghi lớn nhất không?"
Liễu Uy lập tức biến sắc, sở dĩ hắn ta rất quan tâm tới vụ án này cũng vì có liên quan tới vấn đề ấy, bởi vì ngoại trừ Hạ Chí, nghi phạm có hiềm nghi lớn chính là muội muội của hắn ta, Liễu Tuyền.
"Thật ra ta vốn không cần các ngươi hỗ trợ, chỉ có điều nếu nha đầu kia đã muốn ta dẫn theo các ngươi điều tra vụ án này, vậy ta cũng thỏa mãn một chút lạc thú của nàng." Hạ Chí lạnh lùng nói: "Không nên cảm thấy lời của ta là uy hiếp, ta không định uy hiếp người khác, ta đã quen việc biến lời nói của mình thành sự thực!"
"Ta lập tức gọi xe tới." Liễu Uy cắn răng, nhỏ giọng nói một câu, sau đó hắn ta lập tức gọi điện thoại. Về công về tư, thực ra hắn ta cũng hy vọng có thể tìm ra hung thủ thật sự.
Tuy Liễu Uy không đồng ý với phương thức làm việc của Hạ Chí, nhưng hắn ta cũng biết thực ra hắn ta không có quyền lên tiếng, tên gia hỏa này có thể đánh hắn ta một trận ngay trước mặt mọi người, sau đó đưa vào bệnh viện, ai cũng không biết Hạ Chí còn có thể làm ra chuyện gì.
Liễu Uy chỉ cảm thấy trong lòng hơi biệt khuất, rốt cuộc tên khốn kiếp này có lai lịch thế nào?
Liễu Uy vừa gọi điện thoại, đột nhiên trước mắt sáng ngời, sau đó hắn ta phát hiện chỉ trong nháy mắt, cổng lớn Tào gia đã biến thành sáng sủa dị thường, ánh đèn sáng choang, mà đồng thời, kể cả hắn ta, tất cả mọi người đều nghe được tiếng bước chân chỉnh tề.
Tiếng bước chân giẫm lên mặt đất rất nặng nề, cổng Tào gia từ từ mở ra, tiếp theo là một đội nam tử mặc đồ rằn ri chạy chậm từ bên trong ra, chỉ khoảnh khắc mọi người đã tưởng mình vừa thấy một nhánh quân đội, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, đó cũng không phải đồ rằn ri thật sự, mà đám người kia cũng không phải quân nhân thật sự, trên thực tế, bọn hắn chỉ là nhân viên bảo vệ của Tào gia.
"Nghe nói các ngươi muốn bắt người Tào gia chúng ta?" Đội ngũ bảo vệ này ngừng lại, sau đó đột nhiên chia làm hai nhóm, mà lúc này, mọi người thấy được một người khác, một nam nhân cũng mặc đồ rằn ri.