"Các ngươi về nhà đi, ta tìm chỗ đi chơi." Hạ Chí thản nhiên nói.
Không đợi Tô Đình Đình nói gì, Hạ Chí tiếp tục nói: "Phi Phi đang ở nhà chờ ngươi trở về."
"À, được rồi, anh rể, vậy chúng ta về trước đây." Tô Đình Đình vốn còn muốn theo Hạ Chí chơi một chút, nhưng nghe Hạ Chí nói như vậy, rốt cục nàng cũng không nói thêm gì nữa.
Xe moto của Lưu Nghị đang đậu ở bên ngoài quán bar, tuy hắn ta đã đánh đấm một trận, nhưng cũng không bị thương nặng gì, cho nên rất nhanh hắn ta đã lái moto chở Tô Đình Đình rời đi.
Trong bệnh viện số một Tô thành, trong một phòng bệnh đơn, bệnh nhân đang hút từng hơi từng hơi thuốc, mặc dù đã gần ba giờ sáng, nhưng hiển nhiên bệnh nhân không muốn ngủ.
Thật ra ở Tô thành, thân phận của bệnh nhân này còn không thấp, hắn ta không chỉ là tổ trưởng tổ trọng án cục cảnh sát thành phố, còn là thành viên trọng yếu của Liễu gia - một trong tam đại gia tộc Tô thành, Liễu Uy.
Đương nhiên, trong tam đại gia tộc Tô thành, rõ ràng địa vị của Liễu gia không bằng hai gia tộc khác, trong hai gia tộc khác, người có địa vị trong gia tộc như Liễu Uy tuyệt không thể nào làm cảnh sát.
Thật ra bản thân Liễu Uy vốn thích làm cảnh sát, nhưng trong hơn một tuần gần đây, Liễu Uy đã trải qua tháng ngày buồn bực nhất trong kiếp cảnh sát, càng buồn bực hơn là hắn ta vốn không tìm được chỗ để nói lí!
Tào Thực đã chết, thật ra hắn ta cảm thấy trong lòng hơi vui vẻ, bởi vì từ góc độ người đứng xem, muội muội của hắn ta đã bị tên khốn kiếp Tào Thực kia chậm trễ, đương nhiên hắn ta biết thân là cảnh sát, hắn ta không nên nghĩ như vậy, mà hắn ta nên nghiêm túc đi tìm hung thủ.
Thế nhưng nghi phạm lớn nhất lại ù ù cạc cạc biến thành cấp trên của hắn ta, càng kỳ quái hơn là vị thủ trưởng này của hắn ta vốn không muốn tra án nên lại trực tiếp đánh hắn ta một trận, đưa hắn ta vào bệnh viện!
Một tuần trước, Liễu Uy bị tức giận đến hộc máu nhưng thương thế cũng không thể tính là nghiêm trọng, hiện tại gần như đã khỏe hẳn, nhưng hắn ta vẫn không rời khỏi bệnh viện, hắn ta tình nguyện ở lại trong bệnh viện, bởi vì hắn ta không muốn trở lại cục cảnh sát thành làm trò cười cho người khác. Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, hắn ta chưa từng cảm thấy mất mặt như bây giờ.
Mà đây cũng là nguyên nhân đã tới lúc này rồi nhưng Liễu Uy vẫn không ngủ được, còn đang buồn bực hút thuốc.
Đinh linh linh...
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, Liễu Uy cầm lấy điện thoại di động, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhận điện thoại. Đối với cảnh sát hình sự, hơn nửa đêm có điện thoại gọi tới cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Nhìn điện báo một chút, Liễu Uy phát hiện đây là một dãy số lạ, nhưng hắn ta cũng không suy nghĩ nhiều, hắn ta cảm thấy hơn phân nửa là có người nào báo cảnh sát, dù sao hắn cũng đã đưa danh thiếp của mình cho không ít người.
"Ta là Liễu Uy của tổ trọng án..." Rất nhanh Liễu Uy đã nhận điện thoại.
"Ta là Hạ Chí." Giọng nói lạnh nhạt truyền đến, "Đến lúc làm việc rồi, mang theo người của ngươi đến, tập hợp trước cổng Tào gia."
Không đợi Liễu Uy kịp phản ứng, điện thoại đã bị cúp máy.
"Hạ Chí?" Liễu Uy nhất thời không kịp phản ứng, một giây sau, hắn ta lại phun lời thô tục, "Mẹ nó, là tiểu tử kia!"
Chẳng qua, làm việc?
Rốt cuộc hắn ta cũng muốn đi tra án rồi sao?
Cứ việc trong lòng Liễu Uy thầm mắng Hạ Chí thật nhiều lần, nhưng hắn ta vẫn nhanh chóng hành động, rửa mặt, thay đồng phục cảnh sát, sau đó tới mấy gian phòng bệnh sát vách tìm những người khác. Bảy vị cảnh sát đã đi cùng hắn ta lúc trước đều đang ở lại trong bệnh viện không dám quay về cục cảnh sát, bởi vì bọn hắn lo lắng mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị Hạ Chí đánh quay về bệnh viện.
Mà nghe nói muốn tra án, mọi người đều lập tức hành động, mấy ngày nay cũng không phải bọn hắn không gọi điện thoại cho bạn bè, bọn hắn cũng biết Liễu Uy đã gọi điện thoại cho cục trưởng rất nhiều lần, biết được hiện tại bọn hắn vẫn thuộc về tổ chuyên án lâm thời nào đó, trước khi tổ chuyên án lâm thời này kết thúc, bọn hắn vẫn còn là thuộc hạ của Hạ Chí.
Hiện tại, Hạ Chí nói muốn phá án, tuy chuyện phá án vào lúc nửa đêm khiến bọn hắn cảm thấy Hạ Chí có bệnh, nhưng bọn hắn cũng không dám không đi, hơn nữa nếu là tới Tào gia, vậy hiển nhiên cũng là vì vụ án của Tào Thực.
"Rốt cuộc cũng phải điều tra vụ án này." Có người cảm khái một câu, mặc kệ thế nào, cuối cùng bọn hắn cũng không cần ở lại trong bệnh viện nữa, phải biết rằng mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện thực sự không dễ ngửi.
Rạng sáng bốn giờ.
Trước cổng một trang viên ở nội thành có ba chiếc xe cảnh sát đậu lại, Liễu Uy dẫn theo bảy cảnh sát dưới quyền xuống xe, sau đó bọn hắn lại phát hiện dường như Hạ Chí còn chưa tới.
Tòa đại trạch này là Tào gia, thật ra Tào gia đại trạch cũng không lớn như Tô gia, nhưng khác biệt ở chỗ vị trí của Tào gia đại trạch nằm ở đoạn đường hoàng kim trong nội thành, mà đoạn đường chỗ đại viện Tô gia lại thuộc về vùng ngoại thành. Không hề nghi ngờ, nội thành đắt tiền hơn so với vùng ngoại thành nhiều, từ trình độ nào đó đến nói, nơi này giống như sự đối lập trong địa vị của Tào gia và Tô gia hiện tại.
Đương nhiên, hiện tại Tô gia đang gặp phải đả kích trọng đại, trong giới có tin đồn Tô gia vì đuổi Tô Phi Phi và Tô Đình Đình đi đã nhường Tô gia lại cho hai tỷ muội các nàng, mà Tô gia quyết định dời nhà đến một nơi nào đó trong nội thành, thoạt nhìn tựa hồ Tô gia cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ hai tỷ muội, nhưng kỳ thật chỉ cần không phải người ngu đều có thể hiểu, trên đời này vốn không thể có chuyện như vậy.
Chỉ có điều, không người nào trong Tô gia lọt tin ra ngoài, cho nên người ngoài cũng rất khó có thể hiểu rõ, mà đã từng là trang viên Tô gia hiện tại đã biến dạng, khiến người ngoài càng không biết rõ đã có chuyện gì xảy ra.