"Hiện tại vấn đề duy nhất là ngươi cảm thấy lúc nào ta mới dừng lại?" Hạ Chí lại đạp một đạp, tiếng kêu thảm thiết lại đình chỉ, sau đó lại là một đạp, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
Loại thống khổ do lúc tốt lúc xấu này mang tới lại càng mãnh liệt, mà không bao lâu sau, tên bảo vệ kia đã không nhịn được cầu xin tha thứ: "Đại ca, tha cho ta đi, ngươi tha cho cái mạng chó của ta đi, ngươi không nên làm khổ ta nữa, chúng ta cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Quang ca..."
Cuối cùng tên bảo vệ này cũng bán Quang ca đi, không có biện pháp, hắn ta thật sự không chịu nổi, lại nói tiếp, loại người như thế từ đầu vốn đã không tồn tại cái gì gọi là trung thành.
"Thật ra hắn nói rất đúng." Hạ Chí quay đầu nhìn Quang ca, "Hắn ta đúng là mạng chó thật, dù sao thì hắn ta cũng chỉ là một con chó dưới tay ngươi mà thôi, à, đương nhiên, thật ra ngươi cũng là một con chó."
"Tiểu tử, mọi việc nên một vừa hai phải, hiện tại ngươi dẫn theo Tô Đình Đình rời đi, chúng ta có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra!" Quang ca nhìn Hạ Chí, sắc mặt âm trầm, chuyện cho tới bây giờ đương nhiên hắn ta đã hiểu Hạ Chí không dễ chọc, cho nên hắn ta đã có chút muốn nhân nhượng cho khỏi phiền.
"Ừm, ta cảm thấy dù sao thì đêm nay ta cũng không cách nào ngủ ngon, ta vẫn nên chơi đến hừng đông rồi nói tiếp." Hạ Chí lại uống một ngụm rượu, sau đó lẩm bẩm, "Đáng tiếc, nha đầu kia không ở đây."
Sau đó hắn lại lắc đầu: "Cũng không đúng, nếu nha đầu kia ở đây thật không cách nào từ từ chơi đùa, ừm, quả nhiên vẫn là khi ở bên Đồng Đồng thích hợp để từ từ chơi hơn."
"Tiểu tử, ta chỉ không muốn làm lớn chuyện, đừng tưởng lão tử sợ ngươi!" Đột nhiên Quang ca nổi giận gầm lên một tiếng, mà trên tay hắn ta cũng nhiều hơn một vật.
"A, có súng!" Người hô lên trước tiên lại là Tô Đình Đình.
Trong tay Quang ca thật sự xuất hiện một khẩu súng lục, mà giờ khắc này, hắn ta đang nhắm thẳng nòng súng vào Hạ Chí, trong mắt lóe lên quang mang hung ác: "Tiểu tử, lão tử chỉ không muốn gây ra tai nạn chết người, nhưng nếu chọc lão tử cảm thấy phiền thật, lão tử sẽ giết người, cũng không phải chưa từng có người nào chết trong tay lão tử, ngươi rất giỏi đánh đấm, nhưng ngươi có giỏi đánh đấm hơn nữa cũng có thể nhanh hơn súng của lão tử sao?"
"Có người nào từng nói cho ngươi biết, thật ra rất nhiều khẩu súng lục tự chế đều có vấn đề không? Tỷ như khẩu súng lục của ngươi, rõ ràng trình độ chế tạo rất kém, nếu ngươi nổ súng, súng lục sẽ nổ tung, mà bày tay phải của ngươi chắc chắn sẽ bị nổ mất." Đương nhiên Hạ Chí sẽ không để ý một khẩu súng, với hắn, khẩu súng này thật sự là trò đùa con nít.
"Buồn cười, ngươi cho rằng lão tử chưa từng dùng thử khẩu súng này sao?" Quang ca cười lạnh một tiếng, "Tiểu tử, ngươi cho rằng lão tử không dám nổ súng đúng không? Đúng là lão tử không muốn giết người, nhưng muốn đánh gãy chân tên khốn kiếp ngươi vẫn có thể!"
Vừa dứt lời, Quang ca đã hướng thẳng nòng súng xuống dưới, sau đó lại bóp cò súng.
Đoàng!
A!
Súng tiếng và tiếng kêu thảm thiết gần như cùng lúc vang lên, vậy mà lời Hạ Chí nói đã trở thành sự thực, súng lục nổ tung, tay phải của Quang ca cũng nổ tung theo, máu me đầm đìa, thật đáng sợ.
"Thực đúng là một chút hồi hộp cũng không có." Hạ Chí duỗi lưng, "Quên đi, lười lãng phí thời gian."
Nhìn về phía bảo vệ đang cầu xin tha thứ, giọng điệu của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Ngươi muốn ta tha cho ngươi sao? Rất đơn giản, không phải ngươi thích làm người đầu tiên lên sao? Hiện tại ngươi lên tên đầu trọc chết tiệt này cho ta!"
"A?" Bảo vệ kia ngẩn ngơ, một giây sau, hắn ta lại lần nữa hét thảm: "A!"
Một phút đồng hồ sau nữa, bảo vệ cầu khẩn: "Đại ca, tha cho ta đi, ngươi muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó, ta lập tức lên hắn, ta lập tức đi..."
"Đi thôi, đến phía sau quầy đi, đừng để chúng ta thấy được." Hạ Chí lười biếng nói một câu, sau đó lại nhìn về phía ba người khác, "Ba người các ngươi hẳn cũng biết phải làm thế nào rồi? Cứ dựa theo trình tự các ngươi vừa chơi oẳn tù tì mà đến."
"Con mẹ ngươi muốn chết phải không? Buông lão tử ra, buông lão tử ra, nếu không sau này lão tử chơi chết ngươi... ĐCM... A... Lão tử đcm vợ ngươi..." Phía sau quầy bắt đầu xảy ra chuyện không thể miêu tả, mà ba tên bảo vệ bên ngoài cũng đều ngoan ngoãn xếp hàng phía sau.
"Thật ác tâm." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy chê bai, "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Hạ Chí uống xong rượu trong ly lại đưa mắt nhìn Tô Đình Đình, sau đó đi về phía bên ngoài quán bar.
"Anh rể, còn ả thì sao? Người xấu xa nhất chính là ả, đều là nữ nhân, vậy mà ả lại có thể khuyến khích nam nhân luân gian ta!" Tô Đình Đình có chút không cam lòng, Đinh Như còn đang bình yên vô sự ở bên cạnh đây.
"Đã từng có một giáo sư đại học bắt nạt một nữ sinh, sau đó thì sao, hiện tại hắn ta đã bị nữ sinh kia nuôi như heo, ừm, cả ngày ở lại trong chuồng heo ăn cháo heo. Lại nói tiếp, tên giáo sư này thật sự rất đáng thương." Hạ Chí vừa nói vừa đi ra ngoài quán bar, "Cho nên ta quyết định tìm bạn cho hắn ta, dù sao thì bọn hắn đều là súc sinh, nên ở cùng nhau."
Ngay khi Hạ Chí nói xong câu đó, Đinh Như phát hiện đột nhiên mình đã đi tới một nơi khác, chỉ nháy mắt sau mùi hôi thối vọt tới, sau đó, ả nhìn thấy một đám heo, còn có một cặp mắt, tựa hồ đó là một người, nhưng trong mắt người này tràn ngập thú tính.
"Cứu mạng..." Rốt cục Đinh Như cũng hoảng sợ kêu to lên, một hồ lô cháo heo vừa dội từ trên đầu ả xuống.
"Anh rể, ngươi đã ném Đinh Như vào chuồng heo rồi sao?" Lúc này Tô Đình Đình có chút hưng phấn hỏi.
"Ngươi có thể đi xác nhận một chút." Hạ Chí lười biếng trả lời.
"A, ta mới không đi." Tô Đình Đình vội vàng lắc đầu, sau đó nàng lại nói sang chuyện khác, "Anh rể, hiện tại chúng ta có thể về nhà rồi sao?"