Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 845 - Chương 844: Nằm Thoải Mái Hơn (2)

Chưa xác định
Chương 844: Nằm thoải mái hơn (2)

Thu Đồng rốt cục cũng kịp phản ứng: "Ngươi muốn nói Hạ Mạt cũng ở Tô thành?"

"Không sai, chắc chắn nàng và ba ba đã yêu đương vụng trộm ở đây!" Charlotte gật đầu chắc chắn.

"Đây là việc lớn mà ngươi nói sao?" Thu Đồng có chút đau đầu.

"Đúng vậy, Đồng Đồng tỷ tỷ, chẳng lẽ đây còn không phải việc lớn sao? Nếu tỷ còn không chú trọng việc này, tiểu tam sẽ cướp ba ba đi mất, lên làm chính phòng!" Charlotte chớp chớp mắt, "Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ không thể làm tiểu tam của ba ba được, tỷ phải làm vợ cả, đây là vấn đề nguyên tắc ah!"

"Cái gì mà tiểu tam với chính phòng, đừng ở đây nói càn." Thu Đồng trừng mắt liếc Charlotte, "Còn có, hiện tại ba ba ngươi đang ở chung với Tô Phi Phi, hơn nữa ta mới vừa thấy tin tức, Hạ Mạt đang điều tra vụ án Trần Thiên Thành, ngươi đừng ở đây đoán mò."

"À, tuy rằng Tô Phi Phi rất xinh đẹp, nhưng mà Đồng Đồng tỷ tỷ không cần quan tâm tới nàng, nàng sẽ không cướp mất vị trí của tỷ, nàng cùng lắm cũng chỉ có thể làm tiểu tam của ba ba mà thôi. Ừm, không đúng, nàng cùng lắm cũng chỉ có thể làm tiểu tứ." Hiển nhiên Charlotte không có quá nhiều hứng thú với Tô Phi Phi, "Nói chung là Đồng Đồng tỷ tỷ, nữ nhân ngực lớn chân dài rõ ràng là khối băng lại còn biết nũng nịu như Hạ Mạt mới là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tỷ ah!"

"Được rồi được rồi, một tiểu hài tử như ngươi đừng quản nhiều chuyện như vậy!" Thu Đồng cũng bắt đầu cảm thấy phiền não, tuy Charlotte nói ra mấy lời tiểu tam rồi tiểu tứ khiến nàng có chút cạn lời, nhưng trên thực tế, đúng là nàng đã coi Hạ Mạt là uy hiếp lớn nhất của mình.

Không có lý do gì, thuần túy là một loại trực giác, mà hiện tại mọi thứ đều đang chứng minh dường như trực giác của nàng cũng không sai.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, ba ba đã đi được hơn một tuần rồi, tỷ thực sự không muốn gọi điện thoại cho hắn sao?" Charlotte chớp chớp mắt, "Nếu tỷ không gọi thì ta gọi, chẳng qua nếu ta nói ta muốn hắn về chắc chắn hắn sẽ không tin, ừm, ta cứ nói Đồng Đồng tỷ tỷ nhớ hắn, chắc chắn ba ba sẽ tin tưởng."

Charlotte nói xong liền nhảy xuống giường, một bộ muốn đi gọi điện thoại.

Chỉ có điều mới vừa đi tới cửa phòng ngủ, Charlotte lại ai ya một tiếng: "Không xong rồi, Đồng Đồng tỷ tỷ, ta mới vừa phát hiện chúng ta không thể gọi điện thoại cho ba ba, Trần Thiên Thành đã giết người, Hạ Mạt lại đang điều tra vụ án này, ba ba vừa về chắc chắn lại quang minh chánh đại mượn cớ đi theo Hạ Mạt lêu lổng, hay là chúng ta đừng để hắn trở về thì hơn!"

"Được rồi, Charlotte, chúng ta ăn điểm tâm thôi." Thu Đồng hơi choáng, mới sáng sớm tiểu nha đầu này đã không ngừng gào to, khiến đầu óc nàng có chút rối loạn.

Thu Đồng có một ưu điểm, đó là có chuyện gì nàng nghĩ không ra nàng sẽ không nghĩ nữa, sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt, vì thế hiện tại, nàng quyết định dứt khoát không để ý tới mấy chuyện lung tung lộn xộn này, đi ăn điểm tâm trước rồi lại nói.

Ở ngoài ngàn dặm, Tô thành.

Hạ Chí đang ngủ, lần này hắn cũng không trở về phòng, cũng không biến ra một tấm sofa mà trực tiếp nằm trên cỏ.

Bãi cỏ rất mềm mại, mềm mại hệt như đang nằm trên ghế sofa.

Ánh mặt trời ấm áp, gió êm dịu phơ phất, hương cỏ nhàn nhạt, Hạ Chí nhắm mắt lại, dường như đã ngủ rất say, mà thời gian cũng đang nhanh chóng trôi qua trong giấc ngủ của hắn.

Không biết qua bao lâu, Hạ Chí mở mắt, sau đó hắn thấy được một đôi mắt hết sức xinh đẹp.

"Ngươi tỉnh rồi?" Đương nhiên đôi mắt xinh đẹp này thuộc về Tô Phi Phi, nàng cười thản nhiên với Hạ Chí, giọng nói hết sức dịu dàng động lòng người.

"Phi Phi, ngươi không đi nghỉ ngơi sao?" Hạ Chí vẫn đang nằm, cũng chưa thức dậy.

"Hiện tại ta cảm thấy tinh thần đã tốt hơn rất nhiều." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, "Ta phát hiện ngươi rất thích nằm, là vì nằm có thể nhìn thấy bầu trời càng rộng lớn hơn sao?"

"Không." Hạ Chí lắc đầu, cười xán lạn, "Ta chỉ cảm thấy nằm sẽ thoải mái hơn."

"Cũng đúng, có lẽ người thường sẽ hướng tưới bầu trời rộng lớn vô cùng vô tận, nhưng đối với ngươi, thật ra đó cũng không tính là gì." Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, đối với một người có thể sáng tạo ra không gian thuộc về mình, hiển nhiên bầu trời cũng không phải cực hạn của hắn.

Đúng lúc này, Hạ Chí lại ngồi dậy, sau đó cười dịu dàng với Tô Phi Phi: "Phi Phi, ngươi hướng mặt về phía ta, sau đó lui về sau ba mét."

"Ừm." Tuy Tô Phi Phi không biết vì sao Hạ Chí muốn nàng làm như vậy, nhưng nàng vẫn không chút do dự làm theo lời hắn, nàng khống chế xe lăn đi tới trước mặt Hạ Chí, sau đó trực tiếp lui về phía sau ba mét, ngừng lại.

"Đi tới." Hạ Chí tiếp tục nói.

Xe lăn đi tới, đến trước mặt Hạ Chí dừng lại.

"Ừm, Phi Phi, lại trở lại chỗ cũ." Hạ Chí còn nói thêm.

Tô Phi Phi lại lui về chỗ cũ, trên gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện một chút hoang mang, hiển nhiên nàng cũng không hiểu dụng ý của Hạ Chí.

"Phi Phi, rời khỏi xe lăn, sau đó đi tới." Hạ Chí dùng ngữ điệu hết sức bình hòa nói.

Rời khỏi xe lăn?

Đột nhiên Tô Phi Phi có chút hiểu được, ban nãy Hạ Chí muốn nàng đi tới, chỉ có điều mới vừa rồi nàng không hiểu được dụng ý thực sự của hắn, mà hiện tại Hạ Chí đã nói càng rõ ràng hơn.

"Ta, ta có thể đi rồi sao?" Giọng nói của Tô Phi Phi không còn điềm tĩnh như trước, giọng điệu không tự chủ được có một chút run rẩy, mặc dù là người tâm cảnh bình ổn như nàng, nhưng khi đối mặt với chuyện này, nàng vẫn không cách nào bình tĩnh chân chính, dù sao thì đây cũng là chuyện có thể ảnh hưởng tới nửa đời sau của nàng.

Bình Luận (0)
Comment