Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 846 - Chương 845: Phi Phi Đứng Lên (1)

Chưa xác định
Chương 845: Phi Phi đứng lên (1)

"Phi Phi, ta nói rồi, khi năng lực biết trước của ngươi được thành thục chân chính, hai chân ngươi có thể khôi phục bình thường." Hạ Chí ôn hòa cười một tiếng, "Thật ra ta tin tưởng hiện tại ngươi đã cảm giác được hai chân một lần nữa có lực lượng, chỉ có điều, đã rất lâu rồi ngươi không bước đi, ngươi đã có chút không dám thử, mà ngươi muốn khôi phục bình thường cũng phải cần một khoảng thời gian."

"Hơn năm năm trước đây, khi đó ta còn rất không cam lòng, thường xuyên thử đi bộ, nhưng mỗi một lần ta đều sẽ té ngã trên đất, sau đó ta phải cố gắng lắm mới có thể đứng lên." Giọng nói của Tô Phi Phi rất nhỏ, cứ việc đã qua rất lâu rồi, nhưng có một số việc vẫn rõ mồn một trước mắt.

"Đừng sợ, lúc này ngươi sẽ không ngã." Trong giọng ôn hòa của Hạ Chí có cổ vũ rất rõ ràng, "Đứng lên, sau đó đi về phía ta, chắc chắn ngươi sẽ không ngã xuống."

"Ừm." Tô Phi Phi dùng sức gật đầu.

Hơn năm năm, khoảng chừng hơn năm năm, nàng chưa từng dùng hai chân bước đi dù chỉ một bước, thật ra chính như Hạ Chí đã nói, hiện tại nàng thật sự có thể cảm giác được hai chân bắt đầu có một chút lực lượng, nhưng sâu trong lòng nàng thật sự có cảm giác hoảng hốt, bởi vì nếu như lần này nàng vẫn không thể đi, vậy sau này chỉ sợ nàng sẽ không cách nào đi bộ được nữa.

Hai chân nàng bị liệt một cách không giải thích được, trước đây sau khi nàng mất đi năng lực phi hành, hai chân nàng cũng tê liệt theo, thật ra nàng đã từng tới bệnh viện kiểm tra, nhưng kết quả kiểm tra lại là hai chân khỏe mạnh. Sau đó, thậm chí nàng còn từng hoài nghi đây là trời cao đang nghiêm phạt nàng.

Đã từng, nàng cho rằng năng lực của nàng là trời ban, mà sau khi ông trời thu lại năng lực phi hành của nàng, đồng thời cũng thu hồi năng lực đi lại của nàng.

Tô Phi Phi khẽ thở ra một hơi, sau đó dùng hai tay chống xe lăn, tiếp theo, nàng bắt đầu thận trọng đi bằng hai chân, lại một lần nữa nàng cảm giác được trên đùi có lực lượng. Cứ việc lực lượng cũng không quá dư thừa, nhưng loại cảm giác này vẫn khiến nàng không thể kìm được mà hưng phấn.

Đồng thời, nàng cũng cảm thấy có chút hoảng hốt, càng hưng phấn lại càng hoảng hốt, hưng phấn là vì không biết nàng có thể đi hay không, mà sợ hãi cũng vẫn là vì không biết có thể đi hay không.

Bỗng dùng sức khẽ chống, đôi chân vừa đạp, Tô Phi Phi đứng lên, cứ việc nàng vẫn đang hoảng hốt, nhưng sự tín nhiệm với Hạ Chí lại vượt lên loại hoảng hốt này, cho nên Tô Phi Phi cứ như vậy đứng lên.

Nàng đứng lên, run run rẩy rẩy, thân thể có chút yếu ớt lắc lư một hồi, như dương liễu trong gió, nhưng nàng vẫn đứng, cũng không ngã xuống, chẳng qua lúc này hai tay nàng vẫn đang chống trên xe lăn, nói cách khác, nàng chưa thể hoàn toàn đứng vững dựa vào hai chân.

Mặc dù hai chân có lực lượng, nhưng kỳ thật, hai chân nàng hơi nhũn ra, hơn năm năm, cứ việc mỗi ngày nàng đều tự mình xoa bóp chân cho mình, nhưng cơ bắp ở hai chân nàng vẫn có chút héo rút, mà cứ việc cơ thể nàng cũng không nặng, nhưng dường như hai chân vẫn khó có thể chịu nổi trọng lượng của thân thể.

Nhưng cho dù là vậy, giờ khắc này, Tô Phi Phi vẫn kích động đến muốn khóc, bởi vì vẻn vẹn chỉ có thể đứng như vậy đã là chuyện nằm ngoài mơ ước đối với nàng trước kia.

Trên thực tế, trước khi gặp được Hạ Chí, nàng đã sớm cảm thấy đời này mình không cách nào đứng lên nữa, cũng chính vì vậy, trong vài năm trước đây, nàng đã sớm hình thành thói quen tự mình chăm sóc mình, tức cho dù chỉ có thể ngồi trên xe lăn nhưng nàng vẫn không cần người khác hỗ trợ.

Thế nhưng, giờ này khắc này, mộng tưởng đã từng nằm ngoài tầm với, nay thoạt nhìn đã có thể đụng tay đến.

Không, là buông tay liền có thể đụng, nàng chỉ cần buông hai tay ra, sau đó bước ra một bước, dù chỉ là một bước nho nhỏ, cũng đồng nghĩa với nàng đã thực hiện được mộng tưởng mà từ trước tới nay ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ tới!

"Đừng sợ, buông tay ra, ngươi có thể đứng vững." Giọng nói nhu hòa dị thường của Hạ Chí lại đúng lúc truyền vào trong tai Tô Phi Phi, mà thoáng cái, Tô Phi Phi đã được tăng thêm vô số lòng tin.

Một giây sau, Tô Phi Phi liền buông lỏng tay ra, mà thân thể nàng cũng bắt đầu lắc lư với biên độ càng lớn hơn.

Gió nhẹ thổi tới, váy trắng tung bay, Tô Phi Phi lung lay trong gió, lại càng lộ vẻ mỹ lệ thoát tục.

Từ từ, biên độ lắc lư nhỏ đi, cuối cùng thân thể Tô Phi Phi không còn lắc lư nữa, nàng thật sự không ngã xuống, mà nàng rốt cục cũng có thể đứng vững vàng.

Cứ việc rất cố sức, thậm chí nàng còn cảm thấy hai chân đau buốt, nhưng nàng có thể đứng vững vàng, mà đây mới là chuyện trọng yếu nhất, rốt cục nàng cũng có thể đứng lên!

Tô Phi Phi không biết phải hình dung tâm tình lúc này của mình bằng lời gì, dường như nàng hơi muốn khóc, mũi hơi ê ẩm, nhưng khi nàng ngẩng đầu, nhìn Hạ Chí cách đó không xa, nhìn hắn ngồi trên cỏ, nhìn nụ cười ấm áp trên mặt hắn, nhìn ánh mắt khích lệ của hắn, nàng lại cười, cười đến rất xán lạn.

Nụ cười này khiến thiên địa vì đó mà thất sắc, mặt trời cũng trốn vào tầng mây, không dám tranh đua tỏa sáng với Tô Phi Phi.

"Đi tới, đừng sợ, sẽ không ngã đâu." Giọng ôn hòa của Hạ Chí vang lên lần nữa.

"Ừm." Giọng nói của Tô Phi Phi không còn điềm tĩnh như trước nữa, nhưng lại càng điềm mỹ động lòng người.

Nàng nhấc chân phải lên, bước lên phía trước một bước, sau đó lại giơ chân trái lên, nhưng vào lúc này, chân phải mềm nhũn, cả người nàng đột nhiên ngã về phía trước.

Nhưng nàng cũng không té ngã trên đất, bởi vì nàng nhào vào trong ngực một người.

Bình Luận (0)
Comment