"Đến, tiếp tục đi, nếu như mỏi mệt thì lại nghỉ ngơi một chút." Hạ Chí đỡ Tô Phi Phi đứng thẳng người, giọng nói vẫn ôn nhu như vậy.
"Ừm." Tô Phi Phi đã triệt để bình tĩnh lại, nàng có thể an tâm luyện tập đi bộ, nàng không cần lo lắng mình sẽ ngã sấp xuống, bởi vì mỗi một lần nàng ngã sấp xuống đều sẽ ngã vào trong ngực Hạ Chí.
Đối với người hơn năm năm không đi bộ, cho dù có mệt mỏi hơn nữa nàng cũng không muốn từ bỏ việc tiếp tục đi bộ, vì vậy, Tô Phi Phi ngã vào trong lòng Hạ Chí hết lần này tới lần khác, nhưng sau đó nàng lại có thể một lần nữa tiếp tục đi lại, dường như nàng tuyệt không biết mệt mỏi là gì.
Không biết qua bao lâu, khi Tô Phi Phi lại một lần nữa ngã vào trong lòng Hạ Chí, lúc này Hạ Chí cũng không đỡ nàng thẳng lên, mà trực tiếp ôm nàng ngồi trên cỏ.
"Nghỉ ngơi một chút." Giọng nói của Hạ Chí vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lần này, hiển nhiên hắn không định thương lượng với Tô Phi Phi, trong giọng nói có ý mệnh lệnh rõ ràng.
"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó dùng giọng như nỉ non nói: "Rốt cục ta cung có thể đi bộ..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, lời còn chưa dứt, nàng đã tựa trong lòng Hạ Chí, ngủ thiếp đi.
Mà giờ khắc này, thật ra đã giữa trưa.
Tào gia.
"Liễu tổ trưởng, cảnh khuyển đã có phát hiện ở rất nhiều nơi, thế nhưng những nơi kia không dễ đào, phải làm sao bây giờ?" Một cảnh sát đi tới bên cạnh Liễu Uy.
"Dùng máy đào mà đào." Liễu Uy trực tiếp ra lệnh.
"Nhưng..." Người cảnh sát kia có chút do dự, nếu dùng máy đào, sợ rằng sẽ trực tiếp hủy diệt rất nhiều kiến trúc quan trọng của Tào gia.
"Đừng nhưng là, nhanh đào cho ta, ngay trong hôm nay đào hết lên cho ta!" Liễu Uy quát lên.
"Vâng, Liễu tổ trưởng." Rốt cục cảnh sát này cũng không nói thêm gì nữa, dù sao thì hiện tại phía trên đã có mệnh lệnh, chuyện này do Liễu Uy chịu trách nhiệm, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng do Liễu Uy gánh trách nhiệm.
Liễu Uy cũng không còn cách nào khác, hắn ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc có thể đào ra thứ gì đó thật, hắn ta cũng không làm theo lời Hạ Chí, dùng máy đào đào khắp Tào gia ngay từ đầu, chỉ điều đội cảnh khuyển tới tìm kiếm, nhưng bây giờ, dường như cảnh khuyển có rất nhiều phát hiện, điều này cũng khiến hắn ý thức được rất có thể lời Hạ Chí nói là sự thực.
Chuyện đã đến bước này, Liễu Uy cũng chỉ có thể mong đợi lời Hạ Chí nói là sự thực, nhưng hắn ta nhất định phải mau chóng đào ra kết quả, bởi vì trên thực tế, sở dĩ hiện tại hắn ta có thể điều động rất nhiều cảnh lực là vì lấy danh nghĩa Hạ Chí.
Trước đó hắn ta muốn điều đội cảnh khuyển khám xét Tào gia, cục trưởng còn không đồng ý, vì vậy hắn ta trực tiếp nói đây là ý của Hạ Chí, cuối cùng cục trưởng cũng đồng ý.
Nửa giờ sau.
"Tổ trưởng, có phát hiện, phát hiện thi cốt!" Một cảnh sát chạy ra, giọng nói có chút hưng phấn, cảnh sát này chính là cấp dưới trong tổ của Liễu Uy.
"Tốt, tiếp tục đào, ta sẽ thông báo cho tổ giám định!" Liễu Uy hạ lệnh, đồng thời hắn ta còn thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này không còn vấn đề gì lớn nữa.
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Liễu Uy càng ngày càng ngưng trọng, đến sau cùng, thậm chí là phẫn nộ, cũng không phải do hắn ta không phát hiện ra cái gì, mà là hắn ta phát hiện thi cốt càng ngày càng nhiều, đã vượt qua hai chữ số!
Mấu chốt hơn là căn cứ theo phán đoán sơ bộ của pháp y, phần lớn những thi thể này là tử vong một cách không bình thường, có mấy bộ thi thể càng có thể nhìn ra rõ dấu hiệu mưu sát.
"Lục soát, để tất cả mọi người tới nơi này, kiểm tra hết một lượt từ trong ra ngoài Tào gia cho ta!" Liễu Uy phát ra mệnh lệnh mới, hắn ta quyết định nhất cử đào hết tất cả chuyện xấu xa của Tào gia ra!
Càng nhiều cảnh sát hơn dũng mãnh tràn vào Tào gia, bắt đầu cẩn thận khám xét từng tấc từng tấc một, dù sắc trời đã tối xuống, nhưng việc khám xét cũng chưa ngừng lại, đơn giản là vì Liễu Uy muốn giải quyết hết thảy trước hừng đông.
Nhưng hiển nhiên chuyện sẽ không thuận lợi như thế, vào lúc tám giờ tối, Liễu Uy nhận được một cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại đến từ một số xa lạ.
"Liễu cảnh quan, việc khám xét Tào gia của ngươi nên chấm dứt tại đây." Điện thoại được kết nối, đầu kia đi thẳng vào vấn đề, đi thẳng vào chủ đề.
"Nếu ta không ngừng thì sao?" Liễu Uy cũng nói thẳng.
"Nếu như ngươi không ngừng, có lẽ ta nên để muội muội ngươi Liễu Tuyền đến thuyết phục ngươi." Giọng nói kia rất bình thản, "Đúng rồi, Liễu cảnh quan, ngươi muốn gặp muội muội ngươi một lần không? Nàng đang ở Bố Y Cung, ta nghĩ hẳn Liễu cảnh quan cũng biết đây là nơi nào đúng không?"
"Nói đi, rốt cục ngươi là ai?" Sắc mặt Liễu Uy ngưng trọng, Bố Y Cung nghe cứ như nơi tương đối cao thượng, nhưng thật ra đó là một hộp đêm, trên thực tế, hắn ta đã từng theo dõi hộp đêm này rất lâu, bởi vì hắn ta cảm thấy bên trong có rất nhiều chuyện dơ dáy bẩn thỉu, đáng tiếc là hắn ta vẫn luôn không tìm được chứng cứ xác thực gì.
"Liễu cảnh quan, chờ ngươi nhìn thấy ta sẽ biết ta là ai." Đối phương nói xong câu đó lại cúp điện thoại.
Lúc này, ở thành phố Thanh Cảng, trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Một nữ nhân trẻ tuổi xuất hiện ở cổng trường, mỉm cười với người què vừa đi ra ngăn cản nàng: "Chào ngươi, ta tới tìm Thu Đồng tiểu thư, ta có chút chuyện về bạn trai của nàng Hạ Chí cần chuyển lời cho nàng."
Người què nhìn nữ nhân này với ánh mắt quái dị, sau đó lại nhường đường, để nữ nhân này đi vào trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Cũng là thành phố Thanh Cảng, lúc này, Mạc Ngữ đang đi cùng phụ thân Mạc Vong tới tham gia một yến hội loại nhỏ.