"Ở chỗ ta không tồn tại hiểu lầm." Mạc Ngữ dùng giọng trong trẻo lạnh lùng ngắt lời Lương Tuấn, "Tất cả những lời ta nói đều là kết quả sau khi tính toán chuẩn xác, khi ta mới vừa tới nơi này, ngươi đang gọi điện thoại, lúc đó ta cách ngươi 23,8m, ta không nghe được giọng nói của ngươi nhưng ta có thể thấy khẩu hình khi ngươi nói chuyện."
Dương thiếu và vị Kỳ Kỳ tiểu thư kia nhìn Mạc Ngữ, đều có chút kinh ngạc, mỹ nữ này còn biết môi ngữ sao?
"Trước đó ta không biết môi ngữ, nhưng vừa rồi trong lúc ngươi nói chuyện phiếm với mọi người, ta quan sát khẩu hình miệng khi ngươi nói chuyện, sau cùng căn cứ tính toán của ta, ta phiên dịch được nội dung đoạn đối thoại lúc ngươi gọi điện thoại." Mạc Ngữ tiếp tục nói: "Tuy rằng ngươi là người thủ đô, nhưng ngươi không tới từ thủ đô mà ngươi tới từ Tô thành, mà người khiến ngươi tới nơi này chính là người được ngươi gọi là Tào thiếu gia. Ngươi vốn không định tìm cha ta bàn chuyện làm ăn, chỉ là ngươi biết rõ cha ta sẽ đưa ta tới đây."
Nói đến đây, Mạc Ngữ dừng lại một chút: "Nói cách khác, mục tiêu chân chính của ngươi là ta."
"Nghe nói Mạc tiểu thư là thiên tài, ta thấy có lẽ tin đồn còn chưa đủ chuẩn xác." Lương Tuấn mở miệng, "Mạc tiểu thư không chỉ là thiên tài, ngươi phải là thiên tài trong thiên tài."
"Loại chuyện ai cũng biết này không cần ngươi lặp lại lần nữa." Giọng nói của Mạc Ngữ vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, nàng đứng dậy, "Ta phải đi, ngươi không ngăn được ta."
"Mạc tiểu thư, chỉ sợ bây giờ ngươi còn chưa thể đi." Lương Tuấn lắc đầu, "Thật ra Mạc tiểu thư, nếu như ngươi không nhìn thấu chuyện này nhanh như vậy, chưa chắc ta đã muốn động thủ."
"Lương Tuấn, ngươi lại có mưu đồ gây rối Mạc Ngữ?" Trương Thành Hùng nổi giận, "Ngươi muốn chết có phải không? Ngươi có biết đây là nơi nào không?"
"Đi vào!" Bên kia Dương thiếu lại hướng về phía cửa quát một tiếng, hắn ta có hai vệ sĩ đang chờ ngoài cửa.
Thế nhưng sau tiếng mệnh lệnh này của Dương thiếu, cũng không nhận được bất kỳ tiếng đáp lại nào.
"Dương thiếu, để ngươi phải thất vọng rồi, vệ sĩ của ngươi không vào được." Lương Tuấn lắc đầu, sau đó hắn ta hướng về phía cửa nhẹ nhàng hô một câu: "Các ngươi vào đi."
Đột nhiên cửa phòng bao bị đẩy ra, bốn đại hán vạm vỡ xuất hiện nơi cửa, sau đó hai đại hán đi vào, hai đại hán khác thì đóng cửa lại, đồng thời thủ ở cửa.
"Mạc tiểu thư, thật ra nếu như ngươi có thể kiên trì ngồi đây thêm một thời gian ngắn nữa, chờ khi ta lại nhận được cuộc điện thoại khác, ta sẽ biết nên để ngươi rời đi hay giữ ngươi ở lại." Lương Tuấn có vẻ không chút hoang mang, một bộ nắm chắc phần thắng.
"Ta không muốn lãng phí thời gian." Giọng nói của Mạc Ngữ vẫn có vẻ trong trẻo lạnh lùng, mà lúc nàng nói chuyện, nàng đã vươn tay lấy ra một vật từ trong ba lô nhỏ, đó là một chiếc nỏ rất nhỏ, thoạt nhìn nó chỉ như một món đồ chơi, nhưng Mạc Ngữ lại cầm chiếc nỏ này nhắm ngay một đại hán, bóp nòng.
A!
Một đại hán kêu thảm một tiếng, sau đó ngã trên mặt đất.
A!
A!
Ba đại hán vạm vỡ khác cũng phát ra tiếng kêu thảm theo, sau đó, gần như cùng lúc té trên mặt đất.
"Ta nói rồi, ngươi không ngăn được ta." Mạc Ngữ trở tay cất nỏ vào balo, sau đó lại bưng một chén canh từ trên bàn lên, ném về phía Lương Tuấn.
Bốp choang!
Lương Tuấn bị chén canh này dội ướt sũng, sau đó hắn lại bị bát sứ đập trúng đầu, hắn ta kêu thảm một tiếng, sau đó nghẹo đầu, cứ như vậy mà ngã xuống bàn hôn mê.
Dương thiếu và Kỳ Kỳ nhìn tới ngẩn người, ngược lại vẻ mặt Mạc Vong tràn đầy bình tĩnh, mà Trương Thành Hùng và Phi Yến cũng có vẻ rất bình tĩnh, đối với chuyện này bọn hắn cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, phải biết rằng đây là Mạc Ngữ, là Mạc Ngữ được Hạ Chí dạy dỗ.
"Cha, chúng ta đi thôi." Mạc Ngữ cất bước đi ra phía ngoài.
"Không cần biết rõ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào sao?" Mạc Vong đi theo, không nhịn được hỏi.
"Có người muốn lợi dụng ta để uy hiếp Hạ lão sư, không cần phải để ý đến, Hạ lão sư sẽ giải quyết." Mạc Ngữ có vẻ hết sức bình tĩnh, mà nghe nàng nói như vậy, Mạc Vong cũng không nói gì nữa.
Tô thành.
Liễu Uy vừa đến Bố Y Cung. Cái tên này có chút kỳ quái, lần đầu tiên nghe được cái tên này sợ rằng sẽ không thể đoán ra rốt cuộc đây là nơi nào, chẳng qua mỗi người Tô thành đều biết, Bố Y Cung là hộp đêm náo nhiệt nhất Tô thành.
Mà đồng thời, Bố Y Cung cũng luôn là hộp đêm cao cấp nhất Tô thành, ừm, đồng thời còn được khen là hộp đêm an toàn nhất. Có tin đồn bất luận ngươi chơi cái gì hoặc chơi thế nào ở nơi này cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn, không cần lo lắng uy hiếp của người khác, cũng không cần lo lắng cảnh sát bắt người.
Liễu Uy đã từng nhiều lần muốn tra xét hộp đêm này, lại gặp cản trở mạnh mẽ, hắn ta cũng từng dẫn người trực tiếp tập kích bất ngờ nơi này, nhưng lại không thu được bất kỳ thứ gì, bề ngoài, mọi thứ nơi này đều hợp pháp, hoặc có lẽ là tối thiểu nó cũng không trái pháp luật.
"Vào đi thôi." Một giọng nói lười biếng vang lên.
Liễu Uy vừa quay đầu đã thấy được Hạ Chí.
"Hạ tiên sinh, ngươi đã đến rồi." Tâm tình khẩn trương của Liễu Uy lập tức được thả lỏng một chút, hắn ta cũng không ngu ngốc, biết được muội muội có thể gặp chuyện, hắn ta quyết định xin Hạ Chí giúp đỡ.
Hạ Chí không nói gì thêm, trực tiếp đi vào bên trong Bố Y Cung.
"Hoan nghênh quang lâm Bố Y Cung." Nơi cửa, hai mỹ nữ mặc sườn xám và hai soái ca mặc âu phục cùng khom lưng hành lễ.
Hạ Chí đồng thời đưa hai tay ra, túm lấy áo của hai soái ca vừa cúi người xuống, sau đó tiện tay hất một cái, hai soái ca này lập tức bay ra ngoài.