Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 850 - Chương 849: Ta Đánh Người Cho Tới Bây Giờ Đều Không Quan Tâm Giới Tính (1)

Chưa xác định
Chương 849: Ta đánh người cho tới bây giờ đều không quan tâm giới tính (1)

Tầng một Bố Y Cung có thể nói là xanh vàng rực rỡ, ngoại trừ hai soái ca và hai mỹ nữ ngoài cửa, bên trong còn có một loạt soái ca và một loạt mỹ nữ xếp thành hàng hoan nghênh, mà trong quầy thu ngân cũng có soái ca mỹ nữ tọa trấn, đặc biệt là những mỹ nữ kia, mỗi người đều mặc rất gợi cảm, khiến người đi vào đây sẽ rất tự nhiên cảm thấy kích tình và dục vọng.

Mà khi hai soái ca đột nhiên bay về phía đoàn người, trực tiếp ngã trên mặt đất trong quầy thu ngân, mấy tiếng kêu sợ hãi vang lên, nghe vào càng cảm thấy kích tình hơn.

"Làm sao vậy?"

"Chuyện gì xảy ra?"

"Có người gây sự sao?"

Trong đại sảnh lập tức hỗn loạn lên, mọi người hoàn toàn không biết rõ tình trạng, không ít người đang dùng mắt tìm kiếm chung quanh, hiển nhiên bọn hắn có ý đồ tìm được nguồn cơn sự việc.

"Cảnh sát kiểm tra đột xuất!" Một giọng quát trầm vang lên, sau đó mọi người đều thấy được Liễu Uy.

Thật ra Liễu Uy cũng có chút ngẩn ra, hắn ta không nghĩ tới Hạ Chí không nói hai lời liền ra tay, chẳng qua hắn ta phản ứng cũng rất nhanh, lập tức quyết định dùng danh nghĩa phá án hành sự.

Thế nhưng hắn ta vừa nói như vậy, mọi người trong Bố Y Cung lại đều thở phào nhẹ nhõm, cho tới bây giờ cảnh sát là người không cần bọn hắn lo lắng, huống chi nhìn Liễu Uy xem, hiện tại ở đây chỉ có một mình hắn ta là cảnh sát.

Có bảo vệ bắt đầu cầm bộ đàm hội báo, mà đồng thời, một thiếu phụ xinh đẹp thành thục gợi cảm đi về phía Liễu Uy, giọng nói hết sức kiều mị: "A, đây không phải Liễu cảnh quan sao? Chào ngươi, lâu rồi ngươi không tới đây."

Thiếu phụ xinh đẹp này chính là quản lý của Bố Y Cung, nhân xưng tam phu nhân, thật ra cái tước hiệu này khá quái dị, nhưng vị dường như Tam phu nhân này rất hài lòng với tước hiệu ấy, mà người bất mãn với ả thường lén lút gọi ả là tiểu tam, cũng không biết rốt cuộc ả là tiểu tam nhà ai.

"Ông chủ của ngươi đâu?" Liễu Uy lạnh lùng nhìn Tam phu nhân, một chuyện khác khiến Liễu Uy rất buồn bực là đến hiện tại hắn ta vẫn không biết rõ ông chủ chân chính của Bố Y Cung là ai.

"Liễu Uy, ngươi lại tới gây sự gì?" Một giọng nói bất mãn đúng lúc này truyền đến, người nói chuyện là một nam nhân trung niên tai to mặt lớn, hắn ta mới vừa đi vào hộp đêm, thấy Liễu Uy, hắn ta lập tức quát lớn.

"Vương viện trưởng, còn chưa tới phiên ngươi tới quản ta đi?" Liễu Uy cười lạnh một tiếng, người nọ là một vị phó viện trưởng thành phố, không có quan hệ cấp bậc trực tiếp, chẳng qua người này có quan hệ rất rộng trong hệ thống tư pháp.

"Liễu Uy, ngươi có tin hiện tại ta lập tức gọi điện thoại cho cục trưởng của các ngươi?" Vương viện trưởng hừ lạnh một tiếng, "Nơi này kinh doanh hợp pháp... Ách!"

Một tiếng hét thảm truyền ra từ trong miệng Vương viện trưởng, lại có người đột nhiên đạp hắn ta một đạp.

"Ngươi là ai? Ngươi lại dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai..." Vương viện trưởng quay đầu, thấy Hạ Chí, hắn ta lại rống giận vài câu rất ngu xuẩn, đáng tiếc, hắn ta vẫn không thể nói cho hết lời.

"Ngươi cũng thật ngu xuẩn, tốt xấu gì ngươi cũng là người trong tòa án, đã chạy tới hộp đêm lại còn dám can thiệp, chỉ dựa vào chút trí thông minh này của ngươi, chắc hẳn trong tay ngươi đã có không ít án oan?" Hạ Chí lấy tay bóp yết hầu Vương viện trưởng, sau đó hơi dùng lực một chút, thân thể mập mạp của vị Vương viện trưởng lập tức bay lên.

Oanh!

Thân thể mập mạp của Vương viện trưởng nện lên quầy thu ngân, lần này, hắn ta trực tiếp đụng đổ quầy thu ngân.

"Liễu cảnh quan, gây sự phải có dáng vẻ của gây sự, theo ta học tập thêm." Hạ Chí thản nhiên nói, lời còn chưa dứt, Hạ Chí đã tiếp tục động thủ, sau đó mọi người liền thấy cả đám bay về phía quầy thu ngân, ngay tiếp theo là vô số tiếng kêu sợ hãi và tiếng rên.

Không được một phút đồng hồ, đội soái ca vốn đứng ngoài cửa đón khách đã biến mất sạch, bọn hắn như một ngọn núi nhỏ đè lên trên người Vương viện trưởng, mà Vương viện trưởng đã không còn tiếng động, hơn phân nửa là đã hôn mê.

Những người khác đều trợn tròn mắt, mà lúc này, tầm mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Hạ Chí.

"A, xin hỏi vị lão bản này..." Rốt cục Tam phu nhân kia cũng phát hiện ra Hạ Chí mới là nhân vật chính, lập tức cười một tiếng quyến rũ với Hạ Chí, uốn éo eo nhỏ, vừa đi về phía Hạ Chí vừa ỏn à ỏn ẻn chào hỏi.

Bốp!

Một bạt tai vang dội ngắt lời Tam phu nhân, mà trên mặt Tam phu nhân cũng lập tức xuất hiện một dấu bàn tay bắt mắt.

"Kêu Tào Bố Y cút xuống đây cho ta!" Hạ Chí lạnh lùng nhìn Tam phu nhân, "Không cần nói với ta rằng ngươi không biết Tào Bố Y là ai, đó là ông chủ của ngươi, cũng là nam nhân của ngươi!"

"Bản thân ngươi bị gì vậy? Lại có thể ra tay đánh phụ nữ, ngươi có phải nam nhân không?" Bên cạnh có một nữ tử rất tức giận tiến lên chất vấn.

Bốp!

Hạ Chí không chút do dự lại tát một tát lên trên mặt nữ tử này, mà ngữ khí của hắn vẫn có vẻ rất lạnh như cũ: "Ta đánh người cho tới bây giờ đều không quan tâm giới tính, chỉ nhìn xem người này có cần ăn đòn hay không, mà hai người các ngươi nghĩ ta không biết các ngươi đã gieo họa cho bao nhiêu thiếu nữ đàng hoàng sao?"

"Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn, ta, ta không..." Nữ tử vừa chất vấn Hạ Chí kia, thoạt nhìn rõ ràng có chút chột dạ.

"Bốp! Bốp! Bốp!" Tiếng bạt tai lần nữa vang lên, nhưng lần này cũng không phải có người đang bạt tai, mà là có người đang vỗ tay.

Nương theo tiếng vỗ tay chậm chạp lại có tiết tấu này, một nam nhân trẻ tuổi cao lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nam nhân này trông có chút tuấn mỹ, thoạt nhìn còn mang theo khí chất âm nhu.

Bình Luận (0)
Comment