"Đặc sắc, thật đặc sắc, không hổ là Hạ Chí, giống đồn đãi như đúc." Nam tử âm nhu chậm rãi đi về phía Hạ Chí, mà sau lưng hắn ta còn có một đám người, là mười mấy nam nữ trẻ tuổi.
"Muội muội ta đâu?" Liễu Uy lớn tiếng quát lên với nam tử âm nhu, lúc này, hắn ta đã nghe ra giọng nam âm nhu, chính là người đã gọi điện thoại cho hắn ta.
"Liễu Uy, không cần phải vội, muội muội bảo bối của ngươi còn khỏe, mục tiêu của ta cũng không phải ngươi." Nam tử âm nhu cười nhạt một tiếng, "Ta biết ngay, chắc chắn ngươi sẽ xin Hạ Chí giúp đỡ, mà ta cũng biết Hạ Chí chắc chắn sẽ xuất hiện."
"Tào hầu gia vẫn luôn thần cơ diệu toán như vậy."
"Còn phải nói sao? Bố Y Hầu có thể sánh với Gia Cát Thần Hầu đây."
"Chớ nói hươu nói vượn, Gia Cát Thần Hầu cũng không phải Gia Cát Lượng..."
"Ngươi mới nói hươu nói vượn, Gia Cát Lượng cũng đã làm Hầu gia, sao không thể làm Thần Hầu..."
"Thật lợi hại, mọi thứ đều nằm trong dự liệu của Hầu gia."
...
Phía sau nam tử âm nhu, một đám nam nữ không ngừng kêu gào, vừa tranh cãi ầm ĩ vừa vuốt mông ngựa, mà thoạt nhìn dường như nam tử âm nhu rất hưởng thụ tình cảnh như vậy.
"Tiểu tam, qua đây." Nam tử âm nhu hờ hững nói một câu.
Sau đó, Tam phu nhân có thể tính là gợi cảm đã đi tới bên cạnh nam tử âm nhu, như chim nhỏ nép vào người.
"Yên tâm, ta sẽ ra mặt thay ngươi." Nam tử âm nhu có chút ôn nhu an ủi Tam phu nhân, mà Liễu Uy lại tỏ vẻ kinh dị đưa mắt nhìn Hạ Chí, hắn ta đã điều tra ở Tô thành mấy năm nhưng không thể điều tra rõ ràng, Hạ Chí lại chỉ thoáng cái đã biết rõ.
"Rõ ràng là một người ẻo lả, lại cứ nhất định phải giả ra rằng mình rất có khí khái nam nhân, thật ác tâm." Hạ Chí ở đó lắc đầu, "Tào Bố Y, chỉ một tên ngu xuẩn như ngươi còn cảm thấy mình thần cơ diệu toán?"
"Tiểu tử ngươi nói cái gì đó?"
"Ngươi muốn ăn đòn?"
"Con mẹ ngươi có biết mình đang nói chuyện với người nào sao?"
"Thảo, tiểu tử..."
"A..."
"Ách!"
"Ừm..."
Đám nam nữ phía sau nam tử âm nhu - cũng chính là Tào Bố Y - sôi nổi chửi rủa Hạ Chí, nhưng rất nhanh bọn hắn đã phát ra tiếng kêu thảm và tiếng rên rỉ, sau đó bọn hắn đều té trên mặt đất, không bò dậy nổi.
"Quá ồn." Hạ Chí thản nhiên nói: "Hệt như một đám vịt."
Không ai nhìn rõ động tác của Hạ Chí, nhưng ai cũng biết đây là do Hạ Chí làm, đối với chuyện này, Liễu Uy đã tập mãi thành quen, nhưng sắc mặt Tào Bố Y rõ ràng đã trở nên khó coi.
"Chẳng trách ngươi lại thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề, đúng là ngươi rất giỏi đánh đấm." Tào Bố Y nhìn Hạ Chí, lạnh lùng nói: "Nhưng nếu ngươi cho rằng chỉ như vậy đã có thể đối phó ta, vậy ngươi sai rồi, ta không phải Tào Thực!"
"Chỉ dựa vào tên ngu xuẩn như ngươi còn chưa đủ tư cách liều mạng với ta." Trong giọng nói của Hạ Chí có khinh thường rất rõ ràng, "Đương nhiên ta biết ngươi không phải Tào Thực, nếu không ngươi đã không giết chết Tào Thực."
"Cái gì?" Sắc mặt Liễu Uy khẽ biến, "Là hắn ta đã giết Tào Thực?"
"Hạ Chí, chuyện không có chứng cứ tốt nhất là không nên nói lung tung!" Tào Bố Y hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi họ Tào, nhưng ngươi vẫn luôn không thừa nhận với người ngoài rằng mình là người Tào gia, bởi vì trên thực tế, ngươi là con riêng của Tào gia, ngươi tự xưng Tào Bố Y, nghe như ngươi muốn làm một người bình thường, thế nhưng tên thật sự của ngươi là Tào Phi, ngươi tách chữ Phi trong tên mình ra, sau đó dùng hài âm Bố Y(1) làm tên của mình." Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Trong lịch sử Tào Phi thành hoàng đế, chiến thắng Tào Thực, chẳng qua, thật ra, Tào Phi còn chết sớm hơn cả Tào Thực."
(1) Hài âm: Có âm đọc giống nhưng cách viết khác. Phi (丕) tách ra là bù (不) + yī (一), Bố Y (布衣- bùyī)
Tất cả mọi người chung quanh đều nhìn Hạ Chí với ánh mắt hơi kinh ngạc, dù là Tam phu nhân cũng cảm thấy kinh ngạc, thì ra tên của nam nhân nhà nàng còn có nguồn gốc như vậy?
Sắc mặt Tào Bố Y trở nên càng thêm ngưng trọng lên, hắn ta vốn tưởng Hạ Chí hoàn toàn không biết gì về hắn ta, nhưng bây giờ đột nhiên hắn ta phát hiện, Hạ Chí khá hiểu hắn ta, thậm chí có thể nói Hạ Chí là người hiểu rõ hắn ta nhất trong Tô thành này!
"Hạ Chí, là ta đã đánh giá thấp ngươi!" Tào Bố Y hừ lạnh một tiếng, "Chẳng qua cũng không sao, cho dù ta đánh giá thấp kẻ địch, ta cũng sẽ tận lực chuẩn bị hoàn thiện, đêm nay, ngươi đừng nghĩ có thể chạy ra khỏi Bố Y Cung!"
"Chỉ bằng ngươi sao?" Trong giọng nói của Hạ Chí mơ hồ có trào phúng, "Hiện tại không phải ngươi muốn gọi điện thoại cho ai đó sao? Ngươi muốn gọi điện thoại đến thành phố Thanh Cảng trước hay là gọi điện thoại tới Tô thành trước đây?"
"Hạ Chí, nếu ngươi đã biết, vậy ta cũng rất muốn biết ngươi muốn cứu học sinh của ngươi trước hay muốn cứu nữ nhân của ngươi trước?" Sắc mặt Tào Bố Y càng thêm khó coi, đột nhiên hắn ta bắt đầu ý thức được rất có thể Hạ Chí đã sớm biết bố trí của hắn ta, mà điều này cũng có nghĩa rất có thể Hạ Chí đã sớm có chuẩn bị.
Chẳng qua lúc này, Tào Bố Y vẫn có lòng tin như cũ, cho dù Hạ Chí có chuẩn bị cũng khó lòng phòng bị!
Hừ lạnh một tiếng, Tào Bố Y tiếp tục nói: "Hạ Chí, học sinh tốt nhất của ngươi Mạc Ngữ đang cùng ăn cơm với người của ta, mà nữ nhân ngươi thích nhất Thu Đồng cũng đang nói chuyện với người của ta, còn có nữ nhân khiến Tào Thực yêu đến chết Tô Phi Phi kia, cũng đang bị một khẩu súng ngắm nhắm vào, cho dù ngươi đã có phòng bị hết thảy, nhưng ta không tin ngươi còn có thể cứu bốn nữ học sinh của ngươi, ngươi cho rằng các nàng đã rời khỏi Tô thành thật sao?"
"Tào Bố Y, ngươi..." Liễu Uy mới vừa mở miệng đã bị quát ngưng lại.
"Câm miệng, Liễu Uy, không muốn muội muội bảo bối của ngươi phải tới Châu Phi tiếp khách thì thành thật một chút cho ta!" Trên người Tào Bố Y tản mát ra một luồng sát khí lạnh thấu xương, "Hiện tại ta nói cho các ngươi biết, việc Tào Bố Y ta muốn làm, dù là ai cũng không cách nào ngăn cản!"