Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 852 - Chương 851: Rất Muốn Nghe (1)

Chưa xác định
Chương 851: Rất muốn nghe (1)

Tào Bố Y đứng ở nơi đó, một tay ôm lấy eo nhỏ gợi cảm của Tam phu nhân, trên người tản ra khí thế như có chút bễ nghễ thiên hạ, dường như hết thảy trước mắt hắn ta đều không để vào mắt.

"Đóng cửa!" Tào Bố Y lại quát một tiếng.

Mà theo giọng nói của Tào Bố Y vang lên, cửa lớn của Bố Y Cung bị đóng lại, không ai có thể ra vào, nhân viên nơi này, khách vốn đang ở đây cũng đều bị nhốt bên trong.

Đương nhiên, rất nhiều khách còn đang tầm hoan tác nhạc, sợ rằng bọn hắn cũng không biết chuyện đang xảy ra ở đây.

"Tào Bố Y, tranh thủ thời gian thả muội muội ta!" Một tiếng gầm giận dữ phát ra từ trong miệng Liễu Uy, mà bốn phía lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi của mấy nữ nhân, bởi vì các nàng thấy súng.

Liễu Uy cầm một khẩu súng lục, nòng súng nhắm ngay Tào Bố Y: "Họ Tào, lão tử mặc kệ ngươi lợi hại cỡ nào, cũng không quan tâm ngươi có nhiều thủ đoạn ra sao, nếu ngươi không thả muội muội ta ra, hiện tại lão tử lập tức nổ súng bắn chết ngươi!"

Hành động này của Liễu Uy cũng không phải là xung động, mà hắn ta ý thức được lúc này hắn ta nên ra tay, Tào Bố Y vì đối phó với Hạ Chí mà làm ra nhiều chuẩn bị như vậy, hắn ta cho rằng những chuyện này chắc chắn sẽ khiến Hạ Chí sợ ném chuột vỡ đồ, ngược lại bên phía hắn ta không có gì hơn ngoài muội muội hắn ta Liễu Tuyền đang ở đây.

Mà hắn ta tin tưởng, người như Tào Bố Y sẽ càng để ý cái mạng nhỏ của mình hơn, bất luận Tào Bố Y có bao nhiêu thủ đoạn, chỉ cần có thể khống chế Tào Bố Y, đương nhiên những chuyện khác đều có thể giải quyết.

"Liễu Uy, loại người như ngươi vốn không dám nổ súng, cũng đừng lấy súng ra." Trong giọng nói lạnh lùng của Tào Bố Y có trào phúng rất rõ ràng, "Càng buồn cười hơn là ngươi tưởng ta không có phòng bị gì sao?"

Đoàng!

Một tiếng súng vang, đoàng một tiếng, bình hoa lớn cách Liễu Uy không xa đột nhiên vỡ nát.

"Liễu Uy, bỏ súng của ngươi xuống, nếu không lần kế, mục tiêu của súng ngắm sẽ là đầu của ngươi!" Tào Bố Y lạnh lùng ra lệnh.

Sắc mặt Liễu Uy khẽ biến, hắn ta đưa mắt nhìn Hạ Chí, lại phát hiện Hạ Chí không phản ứng chút nào, khẽ cắn môi, cuối cùng Liễu Uy cũng chỉ có thể ném súng xuống đất.

Rất hiển nhiên, vậy mà Tào Bố Y còn bố trí cả tay súng bắn tỉa ở đây, vấn đề nằm ở chỗ Liễu Uy vốn không biết rốt cuộc tay súng bắn tỉa bắn từ phương hướng nào, trên thực tế, trong sảnh lớn Bố Y Cung, hẳn tay súng bắn tỉa cũng không dễ ẩn nấp như vậy.

"Không biết tự lượng sức mình!" Tào Bố Y cười lạnh một tiếng, không để ý tới Liễu Uy nữa, hắn ta quay đầu lại nhìn về phía Hạ Chí: "Ta thừa nhận lúc đầu ta đã đánh giá thấp ngươi, nghĩ đến ngươi chẳng qua chỉ là một người bình thường mà Tô Phi Phi quen biết, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng đánh giá thấp một người hai lần, quan trọng hơn là cho dù ta nhận định ngươi chỉ có thực lực 10% đáng thương cảm, nhưng ta vẫn sẽ dùng lực lượng đủ để đối phó với 50% hắn mà đối phó với hắn!"

Hạ Chí vẫn không lên tiếng, ngược lại không biết hắn kéo một cái ghế từ đâu tới, ngồi xuống.

"Hạ tiên sinh, ngươi không làm chút gì sao?" Liễu Uy lại hơi nóng nảy, hắn ta khom lưng thấp giọng hỏi.

"Ừm, ta lẳng lặng nhìn hắn ta trang bức." Hạ Chí lười biếng nói, sau đó lại nhìn về phía Tào Bố Y: "Này, ngươi tiếp tục đi, đêm nay ta tương đối buồn chán, tạm thời nhìn ngươi biểu diễn trước một chút."

Lẳng lặng nhìn hắn trang bức?

Không ít người trong mắt lộ ra vẻ cổ quái, thậm chí ngay cả đám tiểu thư trong Bố Y Cung cũng có chút buồn cười, người này cũng quá thích tác yêu tác quái đi?

Liễu Uy cảm thấy cạn lời. Rốt cuộc Hạ Chí đang suy nghĩ gì? Tào Bố Y đã phái ra vài đạo nhân mã đi đối phó với người bên cạnh hắn, vậy mà hắn còn có thể coi rẻ Tào Bố Y như thế?

"Hạ Chí, ngươi đúng là người không biết sống chết!" Sắc mặt Tào Bố Y âm lãnh, "Ngươi cảm thấy mình rất lợi hại có phải không? Tốt, ngươi muốn xem ta biểu diễn đúng không? Hiện tại ngươi biểu diễn trước một chút cho ta xem!"

Tào Bố Y lấy một chiếc điện thoại di động ra, bấm một dãy số, sau đó người ở đầu bên kia điện thoại dò hỏi: "Nhắm ngay sao?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của đầu bên kia, trên mặt Tào Bố Y lộ ra một tia hung ác độc địa: "Tốt, chờ mệnh lệnh của ta!"

Điện thoại vẫn đang nằm trong tay hắn ta, sau đó Tào Bố Y nhìn Hạ Chí, cười lạnh một tiếng: "Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, tay súng bắn tỉa sẽ bắn nát gương mặt xinh đẹp của Tô Phi Phi, đến, hiện tại ta đang mở loa ngoài, ngươi có muốn nghe tiếng súng ở đầu bên kia không?"

"Rất muốn nghe." Hạ Chí lười biếng nói một câu.

"Nếu ngươi không muốn nghe thì lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ..." Tào Bố Y ở đó cười lạnh, đột nhiên phát hiện không đúng, vừa rồi Hạ Chí nói cái gì?

"Ta đã nói ta muốn xong, trí thông minh này của ngươi thực sự là..." Hạ Chí lắc đầu thở dài, "Chẳng qua cũng chẳng sao, khi Tiểu Sửu biểu diễn lại càng buồn cười hơn so với người thông minh biểu diễn."

"Ngươi nghĩ ta không dám nổ súng sao?" Tào Bố Y giận dữ nhìn Hạ Chí, trong lòng hắn ta rất khó chịu, rõ ràng đã tới địa bàn của hắn ta, rõ ràng là hắn ta chiếm ưu thế, vì sao Hạ Chí còn tỏ vẻ hoàn toàn không đặt hắn ta vào mắt?

Tào Bố Y vẫn cảm thấy bản thân mình có huyết mạch cao quý, vẫn cảm thấy mình chính là thiên sinh hoàng giả, cho nên hắn ta không thích nhất là nhìn thấy người khác miệt thị hắn ta, mà hắn ta càng không chịu nổi thái độ coi rẻ của Hạ Chí đối với hắn ta như lúc này, không, Hạ Chí vốn không thèm để ý tới hắn ta!

"Ta biết ngươi dám, chẳng qua ngươi có thể nhanh một chút không?" Vẻ hời hợt của Hạ Chí còn mang theo mất kiên nhẫn rất rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment