Tất cả mọi người chung quanh đều cảm thấy cạn lời, người này hy vọng tay súng bắn tỉa có thể nổ súng bắn chết bạn gái hắn sao? Chuyện này cũng quá bất hợp lý đi à nha?
"Hạ tiên sinh..." Liễu Uy cũng có chút gấp gáp, nếu đối phương nổ súng bắn trúng Tô Phi Phi thật, đây tuyệt không phải đùa giỡn.
"Tốt, nếu ngươi đã muốn Tô Phi Phi đi tìm chết, ta đây sẽ đưa nàng đi chết!" Tào Bố Y gầm nhẹ, thái độ coi thường của Hạ Chí triệt để chọc giận hắn ta, sau đó hắn ta rống giận với điện thoại: "Nổ súng, bắn chết nữ nhân kia cho ta!"
Tô gia, bãi cỏ.
Tô Phi Phi ngồi trên xe lăn, tuy nàng đã có thể đi lại, nhưng kỳ thật nàng vẫn chưa thể đứng mãi, cần phải có thời gian nghỉ ngơi, khi nghỉ ngơi nàng vẫn sẽ ngồi trên xe lăn giống như hiện tại vậy.
Trong lúc bất chợt, trong đôi mắt đẹp của Tô Phi Phi thoáng qua một tia sáng kỳ dị, sau đó nàng khống chế xe lăn, nhích sang bên cạnh một chút.
"A?" Chớp mắt sau, trên gương mặt tuyệt mỹ của Tô Phi Phi thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng chỉ một giây sau nàng đã bình thường trở lại.
"Là hắn." Trên khuôn mặt Tô Phi Phi lộ ra nụ cười xinh đẹp.
Cùng lúc đó, ở Bố Y Cung, trong đại sảnh, mỗi người đều nghe được tiếng súng.
"Tào Bố Y, ngươi lại dám nổ súng thật?" Liễu Uy tức giận dị thường, người này thật đúng là phát rồ, "Ngươi làm vậy là mưu sát, ta chắc chắn sẽ bắt ngươi vào ngục!"
"Liễu Uy, ngươi có thể đừng ngây thơ như thế được không?" Tào Bố Y cười lạnh một tiếng, "Ngươi cho rằng ngươi còn có thể rời khỏi nơi này sao?"
Quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, trên mặt Tào Bố Y lóe ra vẻ tàn nhẫn mà hưng phấn: "Hạ Chí, hiện tại ngươi muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ rồi chưa? Ngươi cảm thấy kế tiếp sẽ là nữ học sinh xinh đẹp Mạc Ngữ hay là bạn gái Thu Đồng càng xinh đẹp hơn của ngươi đây?"
"Thật ngu xuẩn." Hạ Chí lắc đầu, "Ngươi có thể tắt đi điện thoại di động của ngươi đi, tiếng kêu thảm kia quá khó nghe."
"Hạ Chí, rõ ràng ngươi còn..." Tào Bố Y cười lạnh một tiếng, nhưng giọng nói của hắn ta đột nhiên ngừng bặt, bởi vì đột nhiên hắn ta kịp phản ứng, trong điện thoại thực sự đang truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Thật ra tiếng kêu thảm thiết kia cũng không phải mới xuất hiện, sau khi tiếng súng vang lên, bên kia lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nhưng mới vừa bắt đầu, Tào Bố Y vô thức cho rằng đó là giọng nói của Tô Phi Phi, mà hắn ta càng vì vậy mà cảm thấy hưng phấn, thế nhưng hiện tại mỗi người đều có thể nghe ra, tiếng kêu thảm thiết kia không thuộc về nữ nhân, mà là của một nam nhân.
Mấu chốt hơn là chỉ cần tùy tiện nghĩ một chút là có thể hiểu, bình thường tay súng bắn tỉa vẫn đứng cách đối tượng mục tiêu khá xa, ở đầu bên kia điện thoại vốn rất khó có thể nghe được giọng nói của đối tượng mục tiêu, hơn nữa, thông thường, đối tượng mục tiêu của tay súng bắn tỉa hơn phân nửa là trực tiếp trúng đạn chết đi, nào còn có thể không ngừng kêu thảm thiết?
Nói cách khác, khả năng duy nhất chính là người đang gào thảm không phải ai khác, chính là tay súng bắn tỉa vừa nổ súng kia.
Tào Bố Y bỗng nhiên cầm điện thoại, sau đó quát lên với đầu bên kia: "Quỷ gào cái gì? Chuyện gì xảy ra?"
Tiếng kêu thảm thiết bên kia đột nhiên ngừng bặt, sau đó cũng mất tiếng, lại sau đó nữa, ngay cả điện thoại cũng bị dập máy.
Sắc mặt Tào Bố Y đầy âm trầm, hắn ta nhìn Hạ Chí, rốt cục cũng ý thức được chuyện cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng của hắn ta.
Hơi suy nghĩ một chút, Tào Bố Y lại lấy điện thoại di động ra, gọi thêm một cuộc điện thoại, thế nhưng bên kia lại rất lâu cũng không có ai nghe.
"Đừng đánh nữa, Lương Tuấn không cách nào nhận điện thoại của ngươi, ngươi vẫn nên gọi điện thoại cho người khác đi." Giọng nói lười biếng của Hạ Chí vang lên lần nữa.
"Ngươi!" Tào Bố Y bỗng nhìn về phía Hạ Chí, trong lòng bất giác có một chút kinh hãi, vì sao người này cứ như cái gì cũng biết?
Cắn răng một cái, Tào Bố Y lại nhấn một dãy số khác, lần này, điện thoại lập tức được kết nối.
"Ngươi ở đâu?" Tào Bố Y hạ thấp giọng hỏi.
"Ta đang nói chuyện với Thu Đồng tiểu thư." Bên kia truyền đến giọng nói của một nữ nhân.
"Tốt, lập tức khống chế nàng!" Tào Bố Y nói xong lời này liền cúp điện thoại, lần này, rốt cục hắn ta cũng thở phào nhẹ nhõm, còn may, chuyện còn đang nằm trong tầm khống chế của hắn ta.
Nhìn về phía Hạ Chí, Tào Bố Y lạnh lùng nói: "Ngươi thực sự rất lợi hại, ngươi hết lần này tới lần khác khiến ta phát hiện ra mình đã đánh giá thấp ngươi, nhưng rất đáng tiếc, nữ nhân ngươi thích nhất vẫn còn đang nằm trong tầm khống chế của ta."
Lúc này, trong trường trung học phổ thông Minh Nhật, ở ký túc xá giáo viên.
Thu Đồng nhìn nữ nhân ngồi ở đối diện, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Ngươi muốn nói ngươi và Hạ Chí có quan hệ tình nhân? Đêm nay ngươi tới tìm ta là muốn ngả bài với ta?"
"À, vừa rồi đúng là ta đã nói như vậy thật." Nữ nhân này trông cũng không tệ lắm, chỉ có điều ả không cách nào sánh nổi với Thu Đồng, nhưng nụ cười của ả cũng rất quyến rũ, "Chẳng qua, hiện tại ta không cần tiếp tục nói như vậy nữa, trên thực tế, ta vốn không nhận ra Hạ Chí."
"Vậy ngươi tìm ta làm gì?" Thu Đồng lạnh lùng hỏi, vài phút trước, nữ nhân này đột nhiên xuất hiện ở cửa, nói rằng ả có chuyện quan trọng, sau đó ả lại nói cái gì mà ả có quen biết Hạ Chí, còn ám chỉ ả và Hạ Chí có quan hệ tình nhân, điều này khiến Thu Đồng rất bất mãn.
"Tuy ta không nhận ra Hạ Chí, nhưng chuyện này thật sự có liên quan với Hạ Chí. Thu Đồng tiểu thư, ta chỉ có thể nói, tìm nam nhân như Hạ Chí làm bạn trai vốn cũng không phải ngươi sai, sai là bạn trai ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội." Nữ nhân khẽ lắc đầu, sau đó ả duỗi ngón tay ra, rất tùy ý vạch mấy vạch trên không trung, chớp mắt sau, Thu Đồng đột nhiên phát hiện thân thể mình căng thẳng, một sợi dây thật nhỏ vừa trói chặt cơ thể nàng!