Trong một giờ kế tiếp, Thu Đồng ngồi đó ăn thịt quay, Hạ Chí thật sự ngồi nhìn nàng ăn thật, không chỉ nhìn nàng ăn, thậm chí hắn còn chủ động quay thịt giúp nàng.
Điều này khiến Thu Đồng có chút buồn bực, dường như gia hỏa này hoàn toàn không để ý tới chuyện ấy, chẳng qua nàng cũng không quá chấp nhất với chuyện trả thù Hạ Chí, dần dần, tâm tình của nàng cũng khá hơn.
"Không ăn nữa, hơi no rồi." Rốt cục Thu Đồng cũng ăn không vô nữa.
"Honey, ăn nhiều thêm một chút." Hạ Chí lại tỏ vẻ như ước gì Thu Đồng có thể ăn tiếp, "Ngươi ăn nhiều thịt một chút, như vậy trên người cũng nhiều hơn chút thịt, sau này ta cũng có thể ăn nhiều hơn một chút thịt."
"Lưu manh!" Thu Đồng lại hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, chẳng trách gia hỏa này lại ân cần khuyên nàng ăn thịt, hơn nữa bản thân hắn còn không chút ngần ngại ngồi nhìn nàng ăn một mình, thì ra là hắn lại nghĩ đến mấy suy nghĩ bừa bộn kia!
Rời khỏi tiệm thịt quay, Thu Đồng cũng không gấp gáp về nhà, nàng đã ăn hơi nhiều thật, cho nên nàng lại lôi kéo Hạ Chí đi dạo trên đường.
Hiện tại đã gần chín giờ tối, mà bây giờ, mấy suy nghĩ lộn xộn trong đầu Thu Đồng cũng gần như đã được phát tiết ra. Nàng rất tự nhiên ôm lấy cánh tay Hạ Chí, có chút thân mật dựa lên trên người hắn, chậm rãi đi về phía trước.
Vẻ mặt Thu Đồng có chút hoảng hốt, nàng vô thức đi tới, suy nghĩ lại tung bay. Bắt đầu từ đêm khuya này, dường như tất cả đã bắt đầu không giống với lúc trước.
Charlotte đã đi rồi, nàng mơ hồ cảm thấy, trong thời gian ngắn tới, Charlotte sẽ không trở lại nữa. Mà có một số đồ vật, mất đi là vĩnh viễn mất đi, tỷ như nụ hôn đầu của nàng.
Nhưng nàng cũng gặt hái được một vài thứ. Nàng cảm thấy, từ giờ trở đi, nàng có thể đường đường chính chính lấy danh nghĩa bạn gái yêu cầu Hạ Chí làm một số chuyện.
"Sao cuối cùng ta vẫn thành bạn gái của hắn đây?" Trong lòng Thu Đồng cảm thấy hơi vô lực, còn có một chút không cam lòng, nàng không nên để gia hỏa này được như ý nhanh như vậy.
Nhưng về sau nàng nên làm như thế nào đây?
Thu Đồng cảm thấy mình cần phải suy nghĩ kỹ một chút. Trước đây nàng còn có thể tự nói với mình, không phải nàng bạn gái của Hạ Chí, cho nên mặc kệ Hạ Chí làm cái gì, nàng cũng có thể xem như không liên quan gì tới mình. Nhưng bây giờ, nàng không thể như vậy.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ nàng cũng không biết, nàng phải làm sao để thay đổi phương thức ở chung giữa hai người, vẫn là như trước đây hay là nên dùng một loại phương thức mới?
"Thu Đồng." Đúng lúc này, một giọng nói truyền vào trong tai Thu Đồng, đánh thức Thu Đồng từ trong hoảng hốt.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện có một chiếc xe đang đậu ở ven đường, mà trong cửa sổ xe, một người đang nhô đầu ra chào hỏi nàng. Mà người này cũng không phải ai khác, chính là Phi Yến.
Thật ra hiện tại Thu Đồng và Phi Yến cũng coi là quen biết, nói theo một ý nghĩa nào đó, hai người còn có chút giống nhau, các nàng đều tương đối có danh tiếng.
"Phi Yến, thật trùng hợp." Thu Đồng cũng lên tiếng chào Phi Yến.
"Đúng vậy, Thu Đồng, ngươi và Hạ lão sư ra đây hẹn hò sao? Chúng ta đang quay về trường học, có cần chúng ta chở các ngươi về không?" Phi Yến nhẹ nhàng cười một tiếng.
"A, được, ta đang chuẩn bị về đây." Thu Đồng cũng cảm thấy đã tới lúc nên đi về.
Thu Đồng và Hạ Chí nhanh chóng lên xe, mà phía trước lái xe thật ra chính là Trương Thành Hùng.
"Khụ, người anh em, thật trùng hợp, mọi người đều ra ngoài hẹn hò." Trương Thành Hùng ở trên xe lên tiếng chào Hạ Chí, thoạt nhìn dáng vẻ của hắn ta có chút lúng túng. Thật ra chủ yếu là hắn ta có chút sợ hãi Hạ Chí.
"Các ngươi trông không giống ra ngoài hẹn hò, là đi gặp bằng hữu đúng không?" Hạ Chí lười biếng nói.
"Ách, cái kia… thuận tiện hẹn hò, thuận tiện hẹn hò nha." Trương Thành Hùng vội vàng nói.
"Được rồi, lái xe của ngươi đi." Phi Yến nhìn Trương Thành Hùng với ánh mắt khinh bỉ, "Gặp bạn bè thì gặp bạn bè, có cái gì không thể nói? Lại nói, mấy người Dương ca đang bàn chuyện hợp tác với phụ thân Mạc Ngữ, ngươi cho rằng Hạ lão sư sẽ không biết sao?"
Đối với chuyện Phi Yến nói, hiển nhiên Thu Đồng nghe không hiểu, tại sao chuyện này lại kéo tới trên người Mạc Ngữ? Chẳng qua nhìn dáng vẻ của Hạ Chí, dường như đúng là hắn hiểu rõ thật.
Suy nghĩ một chút, Thu Đồng cũng lười hỏi, để xe chạy đi. Phi Yến và Thu Đồng ngồi trên xe, câu có câu không trò chuyện. Chừng nửa giờ sau, bốn người trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật, sau đó mỗi bên đều tự trở về ký túc xá của bản thân mình.
Ừm, nói cho đúng là Phi Yến và Trương Thành Hùng cùng quay về ký túc xá, mà Hạ Chí thì theo Thu Đồng đi tới ký túc xá của Thu Đồng.
"Này, không cho phép ngươi vào." Lần này Thu Đồng lại chặn Hạ Chí ở ngoài cửa, không để hắn vào.
"Đồng Đồng, thật ra ta có thể ngủ trên sofa." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Uy tín của ngươi đã là số âm!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng. Đêm nay gia hỏa này đã đánh lén nàng một lần, ai biết hắn có đánh lén nàng lần thứ hai không.
"Đồng Đồng, ta cảm thấy danh dự của ta vẫn có thể cứu vớt một chút." Hạ Chí còn chưa hết hy vọng, "Ta sẽ ngủ sofa thật."
"Ngủ sofa của ngươi đi." Thu Đồng hừ một tiếng, không thể để tên gia hỏa này được một tấc lại muốn tiến một thước, nhất định phải giữ khoảng cách!
"Được rồi, Đồng Đồng, vậy ta đi về trước." Hạ Chí làm như rất bất đắc dĩ, sau đó xoay người rời đi.
Thu Đồng đóng cửa phòng, nhẹ nhàng thở hắt ra, trong lúc nhất thời, nàng lại có cảm giác uể oải. Nàng ngồi xuống trên ghế sofa, muốn làm rõ suy nghĩ của bản thân một chút.
Cũng không biết quá thêm bao nhiêu lâu, lại có tiếng gõ cửa vang lên.