Nơi này thường có người đi ngang qua, mà mỗi một người đi qua đều liếc nhìn Hạ Chí đang đứng trong hố với ánh mắt quái dị một chút, sau đó lại liếc nhìn Thu Đồng với ánh mắt quái dị. Cũng may hiện tại là buổi tối, dường như ánh mắt mọi người cũng không tốt lắm, vì vậy dường như không có người nào nhận ra Thu Đồng.
Sau khi gọi điện thoại báo cảnh sát xong, Thu Đồng cũng bị nhìn tới có chút không được tự nhiên. Nàng đứng bên cạnh một hồi, sau đó cuối cùng cũng la một câu với Hạ Chí: "Này, ngươi nhích ra một chút, ta cũng đi xuống!"
Thật ra không gian trong hố cũng có thể tính là lớn, chí ít hai người đứng vẫn dư xài. Nói xong lời này, Thu Đồng lập tức nhảy xuống, sau đó nàng liền phát hiện, vậy mà bản thân mình lại trực tiếp nhảy vào trong vòng ôm của Hạ Chí.
"Này, không phải ta kêu ngươi nhích ra một chút sao?" Thu Đồng hơi bất mãn, rõ ràng nàng đã kêu tên gia hỏa này tránh ra, hắn thì hay rồi, ngược lại còn vươn tay ra đón lấy.
"Honey, nếu ta tránh ra, ngươi sẽ ngã." Hạ Chí vẫn có lý do chính đáng như cũ, hai tay hắn ôm eo Thu Đồng, bốn mắt nhìn nhau, thế giới như bất chợt ngừng lại.
Bầu không khí kỳ lạ bắt đầu lan tràn trong không khí, Thu Đồng không tự chủ được mím môi, mà thoạt nhìn, động tác này của nàng giống như một loại mê hoặc, càng giống như một loại cho phép.
"Đồng Đồng, ta lại muốn hôn ngươi rồi." Hạ Chí nhẹ nhàng nói.
"Không được!" Thu Đồng cắn môi, nàng không thể để tên gia hỏa này được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Đồng Đồng, bạn gái quá keo kiệt không phải bạn gái tốt!" Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ta không phải bạn gái ngươi..." Thu Đồng nói đến đây đột nhiên cảm thấy có điểm gì là lạ. Trước đây thường xuyên bị hắn nắm tay ôm thắt lưng, nàng còn có thể lừa gạt mình, nói mình không phải bạn gái hắn, nhưng hiện tại mình cũng đã bị hắn hôn rồi còn nói không phải, hình như có chút không đúng?
Nghĩ như vậy, rốt cục Thu Đồng cũng đổi lời nói: "Ta cũng không phải bạn gái tốt!"
"Đồng Đồng, ta cảm thấy ngươi có thể làm bạn gái tốt." Hạ Chí vẫn bày ra vẻ nghiêm túc như cũ.
"Ta muốn đi lên!" Thu Đồng cảm thấy mình không thể tiếp tục đứng trong hố với tên gia hỏa này thêm nữa, quả thực giống như vừa rơi vào cái hố to do hắn thiết kế vậy!
Crắc!
Nương theo tiếng chụp hình, còn có một tia sáng chớp lên, Hạ Chí và Thu Đồng gần như cùng lúc quay đầu, phát hiện một người đang cầm điện thoại di động chụp ảnh bọn họ.
Trên thực tế, lúc này có tới mấy người đang chụp ảnh bọn họ.
"Oa, là Thu Đồng!" Lần này, có người vừa liếc mắt đã nhận ra Thu Đồng.
Một giây sau, lượng người chụp hình càng nhiều.
"Honey, nhiều người chụp ảnh như vậy, có phải chúng ta nên show tình cảm một chút không?" Cho tới bây giờ Hạ Chí chưa từng ngại chuyện có người chụp ảnh, cho nên hắn cũng lười quản, chỉ cười xán lạn với Thu Đồng.
"Không show!" Thu Đồng tức giận nói.
"Được rồi, cái gọi là tình yêu đẹp rất dễ tan vỡ, hay là chúng ta không nên show thì hơn." Hạ Chí lại lập tức tìm được một lý do.
Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát tuần tra chạy tới, mà thấy xe cảnh sát, Thu Đồng lại giục Hạ Chí ngay: "Này, chúng ta đi mau thôi!"
Hạ Chí không ngại chuyện bị người chụp ảnh, nhưng Thu Đồng lại không thích bị người vây xem, nếu hiện tại cảnh sát đã đến, vậy cái hố này cũng không còn nguy hiểm gì nữa, nàng chỉ muốn rời đi ngay.
"Được rồi." Hạ Chí ôm Thu Đồng, trực tiếp nhảy lên khỏi hố, sau đó kéo nàng trực tiếp rời đi.
"Đồng Đồng, chúng ta đã xem phim xong rồi, hiện tại không phải nên tìm một chỗ thuê phòng sao?" Hạ Chí vừa lôi kéo Thu Đồng vừa nói.
"Một mình ngươi đi thuê phòng đi!" Thu Đồng tức giận nói: "Ta phải đi về!"
"Thế nhưng Đồng Đồng, chúng ta còn chưa ăn cơm tối đâu." Hạ Chí nhắc nhở.
"Tức no rồi." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Không ăn!"
"Được rồi, Đồng Đồng, vậy đợi lát nữa ngươi nhìn ta ăn." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Thu Đồng giẫm mạnh một cái lên mu bàn chân Hạ Chí, đây là người nào vậy, nàng nói không muốn ăn, hắn không thể nhịn ăn theo nàng sao? Lại có thể nói cái gì mà để nàng nhìn hắn ăn, nào có ai lại làm bạn trai như hắn?
Đáng tiếc chính là, một giẫm này của nàng hoàn toàn không có hiệu quả gì với Hạ Chí, giống như Hạ Chí vốn không hề có cảm giác gì vậy, vẫn tiếp tục kéo Thu Đồng đi vào một nhà hàng nhỏ ven đường.
Thật ra đây chỉ là một quán mì thịt bò rất bình thường, mặc dù nhỏ nhưng rất sạch sẽ, mà hương vị mì thịt bò cũng có chút mê người.
"Ông chủ, cho hai bát mì thịt bò." Hạ Chí lôi kéo Thu Đồng tìm một chỗ ngồi xuống.
"Ta không ăn!" Thu Đồng tức giận nói.
"Ta biết." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng, "Ta muốn ăn hai bát."
Thu Đồng lại muốn đánh người, gia hỏa này quá khinh người!
Mì thịt bò được bưng lên rất nhanh, sau đó Hạ Chí lại bắt đầu ngồi ở kia ăn ngon lành. Khiến Thu Đồng càng thêm buồn bực là, đột nhiên nàng phát hiện, thật ra nàng cũng đói bụng.
Nhưng lúc này nàng lại không thể nói cho Hạ Chí là nàng muốn ăn, bởi mới vừa rồi nàng đã nói nàng không ăn.
Mười phút sau.
Hạ Chí gọi ông chủ tới tính tiền, đồng thời cười xán lạn với Thu Đồng: "Honey, chúng ta có thể về nhà."
Thu Đồng hung ác trừng Hạ Chí, đứng dậy đi nhanh ra khỏi nhà hàng, quét mắt liếc bốn phía một chút, đột nhiên nàng có chủ ý.
"Hiện tại ta muốn ăn cơm tối!" Chờ khi Hạ Chí vừa ra tới, Thu Đồng lại đi về phía đối diện, nơi đó có một tiệm thịt quay.
Trước đây Thu Đồng càng thích ăn chay hơn, chỉ có điều hiện tại, dường như bị Hạ Chí ảnh hưởng, bất tri bất giác vậy mà nàng lại có thể bắt đầu đổi sang thích ăn thịt. Mà hiện tại nàng quyết định, nàng sẽ vào tiệm này ăn thịt quay, để gia hỏa Hạ Chí nhìn nàng ăn, coi như một thù trả một thù!