Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 893 - Chương 892: Nụ Hôn Đầu Tiên Không Còn (2)

Chưa xác định
Chương 892: Nụ hôn đầu tiên không còn (2)

"Honey, ngươi thực sự khóc." Hạ Chí nói rất chân thành.

"Này, ngươi cần gì phải quan tâm ta có khóc hay không!" Thu Đồng dụi mắt một cái, hơi giận, nàng đang khóc đó, thì thế nào?

"Đồng Đồng, thân là bạn trai đương nhiệm và lão công tương lai của ngươi, đương nhiên ta không thể để ngươi khóc." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Chẳng qua không sao, ta đã biết nên làm thế nào để ngươi ngừng khóc."

"Ngươi mới không phải bạn trai đương nhiệm của ta... Ừm!" Cặp mắt xinh đẹp của Thu Đồng đột nhiên trừng tròn xoe, mà nàng thoáng cái đã nói không ra lời, bởi vì môi của nàng vừa bị chặn lại!

Cảm giác như chạm điện.

Thu Đồng cảm thấy mình vừa bị điện giật, sau đó, nàng ngồi yên tại chỗ, không thể động, cả người từ đại não đến thân thể, từ tay đến miệng, đều như bị tê dại. Thậm chí giờ khắc này, toàn bộ thế giới đều như ngưng lại.

Thế giới như bị đình trệ ngay chớp mắt kia, đình trệ ngay chớp mắt khi Hạ Chí hôn lên môi nàng. Thật ra đây cũng chỉ là một cái hôn nhẹ, môi nhẹ nhàng chạm vào, sau đó liền tách xa nhau, nhưng trong tiềm thức Thu Đồng, cái hôn này giống như vĩnh hằng, như vĩnh viễn ngừng lại ngay khoảnh khắc chạm vào kia.

Chết lặng, cứng đờ, không biết làm sao.

Đó là một loại cảm thụ trước nay chưa từng có. Nàng không cách nào hình dung cảm giác này, trong đầu nàng lại đột nhiên xuất hiện mấy chữ: "Nụ hôn đầu tiên không còn nữa."

Ý nghĩ này cũng khiến Thu Đồng rốt cục cũng khôi phục từ thế giới bị đình trệ, một nụ hôn nhẹ nhàng kia, đối với người khác, có lẽ đó cũng không phải việc gì lớn, nhưng đối với Thu Đồng, nó thật sự là nụ hôn đầu của nàng.

Hai mươi lăm tuổi, cho đến hôm nay, Thu Đồng mới mất đi nụ hôn đầu của nàng, mà nam nhân đoạt đi nụ hôn đầu tiên của nàng lại chính là Hạ Chí.

Rốt cục Thu Đồng cũng ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, tên lưu manh này đột nhiên hôn nàng, không có dấu hiệu nào, không cho nàng có chút chuẩn bị tâm lý.

"Ngươi đánh lén!" Thu Đồng cắn răng, nàng có chút tức giận, vậy mà tên khốn nạn này lại có thể đánh lén nàng, đột nhiên hôn nàng như vậy thật sự là quá đáng!

"Đồng Đồng, nếu không chúng ta lại một lần nữa?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi: "Lần này ta bảo đảm không đánh lén."

"Nghĩ hay quá!" Thu Đồng đứng lên, đi ra phía ngoài rạp chiếu, "Ta không muốn để ý đến ngươi!"

Thu Đồng đi ra khỏi rạp chiếu, sau đó lại vội vàng tiến về phía trước. Nàng đang thở dài, tên lưu manh Hạ Chí này càng ngày càng quá mức, trước đó hắn muốn ôm nàng liền ôm nàng, hiện tại hắn lại có thể biến thành muốn hôn nàng liền hôn nàng. Nếu còn tiếp tục như vậy, há chẳng phải hắn sẽ...

"Phi, sắc lang chết tiệt, đừng mơ!" Trong lòng Thu Đồng thầm mắng Hạ Chí, nhưng khuôn mặt lại không khỏi nóng bừng lên, vừa rồi dường như nàng đã nghĩ tới hình ảnh không nên nghĩ đến gì đấy.

"Đồng Đồng..." Phía sau truyền đến giọng nói của Hạ Chí.

"Không muốn để ý đến ngươi!" Thu Đồng cũng không quay đầu lại, nàng biết chắc chắn Hạ Chí sẽ đi theo, nhưng trong lòng nàng lại có chút tức giận, có lẽ là vì Charlotte đã rời đi, lại có lẽ là vì bộ phim tình cảm nát vừa xem, lại có lẽ là vì vừa rồi ù ù cạc cạc mất đi nụ hôn đầu tiên, nói chung là hiện tại trong lòng Thu Đồng rất không vui.

Mới vừa nói xong, Thu Đồng lại bước hụt một bước, cả người ngã về phía trước.

Gần như đồng thời, nàng cảm thấy thắt lưng căng thẳng, mùi hương quen thuộc theo tới, nàng biết, là Hạ Chí đang ôm nàng.

"Honey, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, nơi này có một cái hố." Giọng nói của Hạ Chí truyền vào trong tai nàng.

Thu Đồng quay đầu nhìn Hạ Chí, hung ác trợn mắt liếc hắn một cái: "Đầu óc ngươi có vấn đề!"

Phía trước có một cái hố thật, hơn nữa cái hố này còn không nhỏ, sâu khoảng chừng nửa mét, không biết là ai làm ra, cứ như đột nhiên sụp xuống vậy, mà hiện tại dường như không có người nào chú ý tới nơi này.

Hiện tại sắc trời đã tối, mà nơi đây thật ra là phố đi bộ có lưu lượng người tương đối đông, không cẩn thận thực sự có thể ngã vào hố. Vừa rồi nếu không phải Thu Đồng được Hạ Chí ôm lấy, rất có thể nàng đã ngã vào hố, mặc dù sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng nhưng hơn phân nửa sẽ bị ngã không nhẹ.

"Này, ngươi xuống dưới!" Thu Đồng quyết định nghiêm phạt Hạ Chí một chút, "Ngươi nhảy xuống đi, như vậy sẽ không có người nào rơi vào trong hố này nữa."

"Honey, ta ngay cả hố lửa cũng không sợ." Hạ Chí cười xán lạn, thật sự nhảy xuống thật, sau đó nhìn Thu Đồng, "Đồng Đồng ngươi muốn xuống với ta không?"

"Ta mới không xuống." Thu Đồng yêu kiều hừ một tiếng, "Đây là hình phạt của ta dành cho ngươi."

"Ừm, Đồng Đồng, tuy ta không ngại đứng trong hố, thế nhưng vì sao ngươi phải trừng phạt ta?" Hạ Chí tỏ vẻ rất khó hiểu.

"Ngươi còn giả vờ!" Thu Đồng tức giận không thôi, "Ai bảo ngươi làm loạn trong rạp chiếu?"

"Đồng Đồng, ta chỉ để cho không khóc nữa thôi." Hạ Chí tỏ vẻ rất vô tội, "Ngươi xem, ta hôn ngươi một cái, ngươi thật sự không khóc nữa."

Thu Đồng trừng Hạ Chí, nàng muốn chôn gia hỏa này xuống đất, không sai, hiện tại nàng hoàn toàn không muốn khóc nữa, tình tiết điện ảnh nát kia nàng cũng đã quên gần hết, bởi vì nàng phát hiện nàng đang bận nổi giận với tên lưu manh này!

"Đồng Đồng, ngươi thực sự không xuống sao?" Lúc này Hạ Chí lại bắt đầu mời Thu Đồng, "Thật ra cùng đứng trong hố cũng rất lãng mạn."

"Lãng mạn trong hố?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, "Ta lại nói lần nữa, ta sẽ không báo cảnh sát, ngươi đứng ở nơi này một buổi tối đi!"

Nói thì nói như thế, nhưng Thu Đồng vẫn lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, trên đường này có hố, cũng không biết nên để người nào chịu trách nhiệm, nói cho cùng, có việc báo cảnh sát sẽ không sai.

Bình Luận (0)
Comment