Vốn dĩ giọng nói của Thu Đồng cũng không lớn, nhưng giọng nói của nữ nhân này lại lớn tới mức đủ để mỗi người trong rạp chiếu đều có thể nghe được.
Không ít người nhìn về phía bên này, mà Thu Đồng cũng có chút tức giận, giọng nói cũng bất giác cao hơn một chút: "Hiện tại là các ngươi ảnh hưởng tới người khác, muốn đi ra ngoài cũng phải là hai người các ngươi đi ra ngoài, xem một bộ phim thôi cũng phải ầm ĩ như thế, các ngươi còn tưởng mình có lý sao?"
"Chúng ta thích như vậy thì thế nào? Mắc mớ gì tới ngươi? Có phải ngươi không có bạn trai nên hâm mộ ghen tị không? Chúng ta cứ không đi ra đấy, ngươi có thể làm gì chúng ta?" Hiển nhiên nữ nhân kia là loại rất không nói lý, mà lời của ả vừa ra, không ít người bên cạnh đều có chút không nhịn được, sao tố chất của người này lại kém như vậy?
Chẳng qua, bọn hắn còn chưa kịp mở miệng, lúc này Hạ Chí đã nói trước: "Honey, chớ ồn ào, chỉ số thông minh của bọn hắn quá thấp, cãi nhau với người ngu xuẩn như vậy không cẩn thận sẽ hạ thấp chỉ số thông minh của ngươi. Tuy ta cảm thấy ngươi đần độn một chút cũng rất tốt, nhưng không thể vì bị nhược trí truyền nhiễm mà biến thành đần độn."
Ánh đèn trong rạp chiếu rất mờ, thật ra hai bên đều không nhìn quá rõ ràng dáng vẻ của đối phương, cho nên lúc này đương nhiên cũng không có người nào nhận ra Thu Đồng. Chẳng qua Hạ Chí vừa mở miệng, mọi người đã biết đây là bạn trai của Thu Đồng mở miệng. Người chung quanh vốn là định giúp một tay, hiện tại lại rất tự giác im lặng.
"Ngươi nói ai ngu xuẩn? Ngươi mới ngu xuất, ngươi mới trí thông minh thấp!" Giọng nói của nữ nhân kia càng lớn hơn, ả quát to lên với Hạ Chí.
Không thể không nói, đúng là bộ phim này không hay chút nào, đến mức hiện tại không ít người cảm thấy xem bên này cãi nhau còn thú vị hơn.
"Tên bạn trai ngu ngốc của ngươi quen thuộc tình tiết phim như vậy, rõ ràng đã xem bộ điện ảnh nát này không chỉ một lần, mà rõ ràng đây là lần đầu tiên ngươi đến xem phim. Ngươi cảm thấy lúc trước mỗi lần hắn ta đều dẫn ai tới xem?" Trong giọng lười biếng của Hạ Chí có trào phúng rất rõ ràng, "Vậy mà ngươi còn vui vẻ như vậy, nói ngươi nhược trí cũng là vũ nhục nhược trí, bởi vì cho dù là nhược trí cũng biết rõ ràng bạn trai ngươi đã từng dẫn những nữ nhân khác tới xem phim."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Tên gia hỏa thích phân tích phim lập tức gấp gáp, rống lên với Hạ Chí, "Ngươi rõ là đang nói hươu nói vượn..."
Hắn ta còn chưa dứt lời đã tranh thủ nhìn về phía bạn gái, gấp gáp giải thích: "Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, trước đó ta đã đi xem với người anh em..."
"Ngươi nói ngươi là gay?" Bạn gái hắn giận dữ hỏi.
"Không phải, đương nhiên không phải, ta chỉ là..." Trong lúc nhất thời, dường như nam nhân cũng không biết nên giải thích như thế nào, "Ta muốn nói, ta chỉ coi những nữ sinh kia là anh em..."
"CMN quả nhiên ngươi đã dẫn nữ nhân khác tới xem phim!" Nữ nhân kia lập tức nổi giận.
"Chúng ta cũng chỉ xem phim mà thôi, cái gì cũng không làm..." Nam lập tức cãi lại.
"Ở trong rạp chiếu đương nhiên các ngươi không làm gì, nhưng khi các ngươi đi mướn phòng có làm!" Nữ càng thêm phẫn nộ.
Bốp!
Một tiếng bạt tai thanh thúy đột nhiên vang lên.
"Ngươi đủ rồi, ngươi đừng động thủ nữa!" Nam nhân rất phẫn nộ, hiển nhiên đã trúng một tát.
"Không phải ta..." Nữ nhân còn chưa nói xong đã lại nghe được một tiếng bạt tai thanh thúy.
Sau đó, nữ nhân lập tức bạo phát: "Khốn kiếp, ngươi lại dám đánh ta?"
Một đôi nam nữ này cứ như vậy bắt đầu tại chỗ đánh nhau, mãi đến ba phút sau, bảo vệ của rạp chiếu đi đến kéo hai người đi.
Mà lúc này đây, mọi người nghe được Hạ Chí ngồi đó tranh công với Thu Đồng: "Honey, ta mới vừa đánh bọn hắn mỗi người một bạt tai giúp ngươi."
Phốc!
Có người kịp phản ứng, mới vừa bắt đầu sở dĩ hai người kia mỗi người bị một bạt tai, là gia hỏa này đang âm thầm đánh lén?
Thu Đồng cũng đã rõ ràng, nàng vốn cảm thấy không thích hợp, vì sao đột nhiên hai người kia lại đánh nhau đây? Hóa ra là gia hỏa này âm thầm quấy rối, chuyện này cũng bình thường.
Sau màn gây rối ngắn ngủi, trong rạp chiếu an tĩnh trở lại, bộ phim nát kia vẫn đang được chiếu tiếp, mà từng đôi tình nhân xem phim cũng không rời đi.
Xấp xỉ chờ thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng bộ điện ảnh cũng kết thúc, mà khi đèn của rạp chiếu sáng lên, mọi người bắt đầu đi ra, nhưng Thu Đồng vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, không động, nét mặt nàng hơi kỳ quái, trong đôi mắt xinh đẹp kia mơ hồ có nước mắt trào dâng, vành mắt phiếm hồng, thoạt nhìn dường như nàng đã khóc.
"Đồng Đồng, ngươi khóc." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, ánh mắt có chút khác thường.
"Ta không." Thu Đồng lại không chịu thừa nhận.
Thu Đồng cũng không biết mình bị sao vậy, rõ ràng đây chỉ là bộ phim nát, tình tiết hỏng bét, nam nữ chính đều làm ra vẻ muốn chết, nhưng vì sao khi xem kết cục sau cùng, nàng vẫn cảm thấy rất khổ sở?
Kết cục này thật không tốt, là một bi kịch, nàng vốn tưởng đây là bộ phim hài, bởi vì khi phim sắp kết thúc, nam nữ chính đứng ở hai bên đường, đều thấy được đối phương, sau đó, nam chính chạy về phía nữ chính. Thế nhưng đúng lúc này, một chiếc xe đột nhiên đụng chết nam chính.
Kết cục này được thiết kế không hề có logic gì, khiến không ít người xem cuồng mắng phim nát, thế nhưng nhìn dáng vẻ đau lòng của nữ chính, chẳng biết tại sao Thu Đồng lại cảm thấy trong lòng hết sức khó chịu. Từ trước tới nay, nàng cho rằng bản thân mình không phải loại người dễ xúc động, cho tới bây giờ nàng cũng không thích xem phim tình cảm, nhưng vì sao hôm nay lại như vậy?