Hạ Chí quay đầu nhìn Thu Đồng, vẻ mặt rất chân thành: "Honey, chúng ta thường xuyên nói một câu, đó chính là, tất cả đều có thể, biển có thể cạn, đá có thể nát, người cũng có thể lên trời, mỹ nữ cũng có thể biến thành người quái dị, lên sao hoả cũng có thể tìm được chân ái, thế nhưng, ngươi có biết, có chuyện gì là không thể xảy ra không?"
Khẽ lắc đầu, Hạ Chí chậm rãi nói: "Trong thế giới của ta, rời khỏi ngươi là chuyện mãi mãi cũng sẽ không xảy ra. Cho nên Đồng Đồng, ta sẽ không bao giờ rời đi."
Tâm tình khẩn trương của Thu Đồng trong lúc bất tri bất giác đã giảm dần, mà đúng lúc này, Hạ Chí lại cười xán lạn với Thu Đồng: "Honey, cho dù ngươi đuổi ta đi ta cũng sẽ không đi."
"Vô lại!" Đột nhiên Thu Đồng triệt để buông lỏng, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Chí, đồng thời trong lòng nàng còn trách cứ bản thân mình, nàng đang lo lắng cái gì vậy? Tên lưu manh chết bầm này chính là đuổi cũng không đi, nếu có thể đánh đuổi hắn, nàng đã sớm đuổi hắn đi!
"Này, ta hỏi ngươi, có phải ngươi ước gì Charlotte rời đi không? Nếu không vì sao ngươi không giữ nàng lại?" Lúc này Thu Đồng lại trừng Hạ Chí, bắt đầu hưng sư vấn tội.
"Đồng Đồng, thiếu đi một bóng đèn đương nhiên là tốt nhất." Hạ Chí cười hì hì một tiếng.
"Biết ngay ngươi có suy nghĩ như vậy!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, "Này, ngươi ra ngoài cho ta, hôm nay ta không muốn để ý đến ngươi!"
"Đồng Đồng, sao ngươi có thể quên lời ta vừa nói với ngươi nhanh như vậy?" Hạ Chí có chút ngạc nhiên.
Thu Đồng ngẩn ngơ, đúng là vừa rồi tên lưu manh này đã nói, đuổi hắn đi hắn cũng không đi.
"Không đi thì không đi, dù sao ta cũng sẽ không để ý tới ngươi!" Thu Đồng nói xong lại giãy khỏi vòng ôm của Hạ Chí, đứng dậy từ trên ghế sofa, nhanh chóng đi vào phòng ngủ của nàng, sau đó đóng cửa lại.
Hạ Chí cũng không thèm để ý, hắn dứt khoát ngả người trên ghế sofa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thu Đồng ở trong phòng ngủ thêm vài phút đồng hồ, sau đó không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên kéo cửa đi ra. Vừa nhìn thấy Hạ Chí lại nằm dài trên sofa, nàng cũng có chút tức giận, thuận tay cầm lấy một cái ly đập về phía Hạ Chí.
Không nằm ngoài dự liệu của nàng, quả nhiên Hạ Chí chỉ cần khẽ vươn tay đã bắt được cái ly, sau đó mở mắt, ngồi dậy.
"Ngươi là heo sao, cả ngày chỉ biết ngủ!" Thu Đồng tức giận nói.
"Honey, ta nằm cũng không nhất định là ngủ, cũng có thể là đang nghĩ tới ngươi." Hạ Chí cười hì hì nói.
"Lười nói nhảm với ngươi, ta muốn ra ngoài đi dạo, ngươi ta theo đi!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí. Chuyện Charlotte đã rời đi vẫn luôn khiến tâm tình của Thu Đồng không được thoải mái lắm, ở lại trong phòng lại càng khiến nàng phiền muộn hơn, vì vậy hiện tại nàng rất muốn ra ngoài một chút.
Đối với chuyện này, đương nhiên Hạ Chí rất vui lòng, vì thế, hắn lập tức đứng lên, sau đó ôm lấy eo của Thu Đồng: "Honey, vậy chúng ta đi."
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, đẩy tay hắn ra khỏi eo nàng, sau đó tùy ý hắn nắm tay nàng cùng đi ra khỏi ký túc xá.
"Honey, ngươi muốn đi dạo chỗ nào? Chúng ta có thể đi dạo phố, đi xem phim, sau đó thuận tiện đi thuê phòng ngủ." Hạ Chí cười mỉm hỏi.
"Sao ngươi thích đi dạo phố vậy?" Thu Đồng yêu kiều hừ một tiếng, "Vậy thì đi dạo phố!"
"Honey, thật ra chúng ta có thể tỉnh lược mấy bước phía trước, trực tiếp tiến vào bước sau cùng." Hạ Chí lập tức nói.
"Nghĩ hay quá nhỉ!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, tên lưu manh này còn muốn trực tiếp đi thuê phòng đây, hắn cũng không biết, cho dù có đi thuê phòng thật, không phải cũng là một mình hắn ngủ sao?
Thu Đồng lôi kéo Hạ Chí bắt đầu đi dạo phố chân chính, ừm, chính là đi dạo trên đường. Hai người cũng không lái xe, hơn nữa cũng không có mục tiêu rõ rệt, chỉ tùy ý đi trên đường.
Thật ra Thu Đồng cũng không biết mình muốn tới nơi nào, nàng luôn không phải loại nữ hài tử biết nhiều nơi vui chơi, hiện tại nàng chỉ cảm thấy ở trong phòng quá buồn bực, hơn nữa nàng luôn sẽ nhớ tới Charlotte, vì vậy nàng mới muốn tìm một ít chuyện để dời lực chú ý. Nhưng hiện tại xem ra, dường như phương thức đi dạo phố này cũng không quá hữu hiệu.
"Như vậy đi, hay là chúng ta đi xem phim đi." Đi cũng không biết bao lâu, Thu Đồng phát hiện phía trước có một rạp chiếu phim, trực tiếp kéo Hạ Chí đi vào.
Mua hai vé xem phim sắp tới giờ chiếu, cũng không quan tâm rốt cuộc đây là bộ phim gì, Thu Đồng đã kéo Hạ Chí vào.
Chỉ mấy phút nữa bộ phim này sẽ bắt đầu chiếu. Thật ra đây là một bộ phim tình cảm, vì vậy trong rạp chiếu có không ít cặp đôi. Hạ Chí và Thu Đồng cũng như những người khác, ăn bắp rang, uống cocacola, đồng thời còn xem bộ phim không ra gì. Nam nữ chính không giải thích được, tình cảm không giải thích được, khiến người xem mà ù ù cạc cạc.
Càng khiến Thu Đồng có chút cạn lời là, ở phía sau bọn hắn có một nam nhân bắt đầu phân tích cho bạn gái: "Cuối cùng hai người không ở cùng nhau... Nam nhân kia ngoại tình... Thanh niên này bị đụng chết... Mà cô nàng này thì uống say thất thân..."
"Các ngươi có thể yên tĩnh một chút không?" Rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được nữa. Thật ra nàng cũng không phải người có tính tình quá kém, chỉ có điều hiện tại nàng chỉ muốn lẳng lặng xem phim. Bộ phim này vốn đã đủ dở, hiện tại còn có một kẻ dở hơi không ngừng phân tích kịch bản, còn có chút đạo đức nào không?
"Mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi không muốn nghe thì đi ra ngoài đi!" Giọng nói của đối phương lại càng lớn hơn nữa, chẳng qua người nói chuyện lại có thể không phải nam nhân phân tích kịch bản, mà là bạn gái của nam nhân kia.