"Ta trở về ôm Đồng Đồng." Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó trực tiếp biến mất.
"Hừ, không ôm thì không ôm!" Charlotte hừ một tiếng yêu kiều, "Cho ngươi chiếm hời ngươi còn không chiếm, sau này tuyệt không cho ngươi có cơ hội nữa!"
Charlotte đứng ở nơi đó, bất mãn trên mặt rất nhanh đã biến mất. Nàng cứ lẳng lặng đứng như vậy, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt luân bắt đầu nảy sinh biến hóa. Dần dần, gương mặt nàng trở nên trong trẻo lạnh lùng, mà tròng mắt nàng cũng dần dần trở nên hờ hững, khí chất trên người nàng cũng vô tình phát sinh biến hóa.
Vẫn mỹ lệ như cũ, nhưng càng cao quý hơn, cảm giác hờ hững trên người nàng khiến người có cảm giác cao cao tại thượng.
"Bắt đầu từ lúc này, ta sẽ là công chúa chân chính." Charlotte nhẹ nhàng phun ra những lời này, giọng nói dễ nghe, nhưng lại có kiêu ngạo rất rõ ràng. Lúc này nàng chính là công chúa cao không thể chạm.
Chậm rãi xoay người, Charlotte nhẹ nhàng phun ra một câu: "Cần phải đi."
Bước ra một bước, Charlotte nhìn như đang đi bộ giống người bình thường, nhưng một giây sau tựa như nàng đã ở ngoài ngàn mét, mà lại một giây sau nữa, nàng đã hoàn toàn biến mất.
Trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Trong ký túc xá, Thu Đồng ngồi trên sofa ngây người, trong đầu lại xuất hiện đầy hình ảnh khi ở bên Charlotte, tiểu nữ hài xinh đẹp đáng yêu tinh linh cổ quái kia từ lâu đã lưu lại dấu vết sâu đậm trong đầu nàng.
Từng tiếng từng tiếng Đồng Đồng tỷ tỷ thanh thúy như còn đang vang vọng bên tai. Trong mắt người khác, Charlotte như con gái nàng, nhưng kỳ thật, Thu Đồng càng cảm thấy Charlotte càng giống như một tiểu muội muội nghịch ngợm phá phách, Charlotte chỉ có ba tuổi, nhưng bất luận là chỉ số thông minh hay là tư tưởng đều giống như nữ hài tử mười mấy tuổi, thậm chí còn có thể sánh với người trưởng thành.
Tiếng mở cửa rốt cục cũng đánh thức Thu Đồng, mà nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Chí đi đến.
"Sao nhanh vậy?" Thu Đồng vô thức hỏi.
"Đồng Đồng, hiện tại đã gần bốn giờ." Hạ Chí đóng cửa phòng, đồng thời đi về phía Thu Đồng.
"A?" Thu Đồng nhìn đồng hồ, sau đó mới giật mình, vậy mà bản thân mình lại có thể ngồi trên ghế sofa gần hai giờ. Trong cảm giác của nàng, dường như vừa rồi chỉ mới nháy mắt.
Hạ Chí ngồi xuống bên cạnh Thu Đồng, tiện tay nắm lấy vòng eo thon gọn của nàng, sau đó lại dịu dàng mở miệng nói: "Charlotte đã đi rồi, ngày mai nàng sẽ gọi điện thoại cho ngươi."
Thu Đồng không nói gì, nàng tựa trên người Hạ Chí, giờ khắc này, dường như dòng suy nghĩ của nàng không tự chủ được mà ổn định hơn rất nhiều.
Sau đó, Thu Đồng nhẹ nhàng hỏi: "Có phải ngươi đã sớm biết Charlotte sẽ đi?"
"Honey, ta đã nói rồi, ta không gì không biết." Hạ Chí lại trả lời với giọng rất dịu dàng, mà câu trả lời này chẳng khác gì đang nói cho Thu Đồng biết, quả thật hắn đã sớm biết Charlotte sẽ đi.
Thu Đồng yên tĩnh lại, đương nhiên nàng cho rằng Hạ Chí đã sớm biết dì út của Charlotte sẽ tới đón nàng đi, nhưng Thu Đồng không biết, Hạ Chí chỉ biết rằng, dựa vào thân phận chân chính của Charlotte, nàng không thể ở lại đây mãi được.
Từ trình độ nào đó đến nói, Charlotte và Hạ Chí rất giống nhau, bọn hắn đều từng là vương giả một phương. Bốn năm trước, trên thế giới này, bọn hắn là hai vị dị năng giả mạnh nhất, mà bây giờ, thật ra vẫn là như vậy.
Cứ việc trước đó không lâu, Hạ Chí đã từng lấy được thượng phong ở trước mặt Charlotte, nhưng Hạ Chí vẫn rất rõ ràng, Charlotte hiện tại đã đủ thực lực để làm đối thủ của hắn, mà Charlotte cũng là người duy nhất thật sự có tư cách làm đối thủ của hắn.
Charlotte thỉnh thoảng lại sắm vai tiểu nữ hài ba tuổi, mà sắm vai nhân vật trong thời gian ngắn sẽ khiến nàng cảm thấy thích thú, nhưng nàng không thể cứ sắm vai như vậy mãi được, từ trong xương nàng vẫn là người trưởng thành. Nàng đã từng là Thú Hậu, hiện tại, nàng là công chúa Charlotte có thể khống chế thời gian.
"Có phải ngươi cũng sẽ đi?" Đột nhiên Thu Đồng mở miệng hỏi.
Vấn đề này có chút đột ngột, nhưng khi hỏi ra vấn đề này, đột nhiên Thu Đồng cảm thấy tim mình đập mạnh hơn rất nhiều. Rốt cục nàng cũng ý thức được một việc, đó chính là, cho tới nay, thật ra bất an lớn nhất trong lòng nàng chính là chuyện này, trong tiềm thức, thật ra nàng vẫn luôn lo lắng Hạ Chí sẽ đột nhiên biến mất!
Nhiều khi, Thu Đồng cảm thấy Charlotte chính là một phiên bản của Hạ Chí, đều thích làm lung tung, đều thần bí như nhau. Charlotte ba tuổi thật ra cũng rất giống Hạ Chí, giống như không gì không làm được. Sau đó, đột nhiên Charlotte cứ như vậy rời đi, không cho nàng có chút chuẩn bị tâm lý gì, cứ đột nhiên rời đi như vậy, thậm chí ngay cả một chút thời gian cũng không lưu lại cho nàng.
Mà chuyện này rốt cục cũng khiến Thu Đồng phát hiện ra vấn đề chân chính của mình. Cứ việc Hạ Chí vẫn luôn có thể khiến nàng cảm thấy an toàn, nhưng trong tiềm thức, thật ra nàng lại càng có cảm giác không an toàn!
Hạ Chí rất đột ngột xuất hiện trong thế giới của nàng, mà hắn thỉnh thoảng lại biến mất vô hình một hai ngày. Quan trọng hơn là từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn khiến người ta có cảm giác rất thần bí, một loại thần bí khiến nàng hoàn toàn không cách nào nhìn thấu, điều này cũng khiến nàng có cảm giác quãng thời gian vừa rồi chỉ như mộng ảo.
Trong tiềm thức của nàng, nàng luôn cảm thấy giấc mộng sẽ tới lúc hồi tỉnh, mà Hạ Chí cũng sẽ biến mất khi nàng tỉnh mộng, mà đây mới là chuyện nàng lo lắng nhất!