Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 899 - Chương 898: Ngươi Đây Không Phải Đùa Ta Sao (2)

Chưa xác định
Chương 898: Ngươi đây không phải đùa ta sao (2)

Hàn Tiếu hơi bất đắc dĩ, "Đương nhiên, đứng trên góc độ luật sư, nếu như ngươi gả cho Hạ Chí, ngươi sẽ càng dễ dàng bảo vệ quyền lợi của mình hơn."

"Toàn suy nghĩ xấu, ta mới không gả cho hắn đâu." Thu Đồng tức giận nói: "Thôi đi, ta gọi ngươi đến để tâm sự, cũng không trông cậy vào ngươi có thể đưa ra lời khuyên gì."

"Không sao, ngược lại chính ta cũng không trông cậy vào việc ngươi sẽ nghe ý kiến của ta." Đối với chuyện này Hàn Tiếu cũng không để ý.

Bạn bè vốn là như vậy, có đôi khi, thật ra ngươi cũng không đòi hỏi bạn bè phải giúp ngươi làm chuyện gì, chỉ cần tâm sự một chút mà thôi.

Trong phòng, Thu Đồng và Hàn Tiếu còn đang chém gió vấn đề tình cảm, mà giờ khắc này, ở kinh thành xa xa, trong một trạch viện, Đát Kỷ mặc váy trắng chấm đất đang lẳng lặng đứng trong sân.

"Đát Kỷ tiểu thư, như ngài dự đoán, hiện tại trên mạng đều là tên của ngài." Một nữ nhân lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng Đát Kỷ, cung kính nói.

"Mấy nhân vật mấu chốt, xác nhận bọn hắn đã thấy MV sao?" Đát Kỷ không quay đầu lại.

"Xác nhận." Nữ nhân sau lưng cung kính trả lời.

"Rất tốt." Giọng điệu của Đát Kỷ rất thản nhiên, cũng không nghe ra chút vui mừng nào.

"Đát Kỷ tiểu thư, như vậy có ích gì?" Nữ nhân kia không nhịn được hỏi.

"Không nên hỏi vấn đề ngươi sẽ không hiểu." Giọng điệu của Đát Kỷ đột nhiên trở nên hờ hững, "Lui ra đi."

"Vâng, Đát Kỷ tiểu thư." Nữ nhân kia cung kính lên tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đát Kỷ vẫn đứng ở nơi đó như cũ, giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, mà giọng nói này lại phát ra từ trong miệng Đát Kỷ: "Ta là Đát Kỷ, Đát Kỷ xinh đẹp..."

Đát Kỷ đang dùng giọng rất nhỏ hát bài hát này, mà đây cũng là danh khúc đang cực hot trên mạng. Nếu có người chính tai nghe được, chắc chắn sẽ phát hiện, thật ra bài hát này hoàn toàn khác với bài hát kia.

Ca từ giống nhau, nhưng nghe vào lại khiến người ta có cảm giác hoàn toàn khác.

Bài hát trên mạng kia có giọng linh hoạt kỳ ảo, ý cảnh ôn hoà, nhẹ nhàng, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái, mà giờ khắc này, giọng hát của Đát Kỷ lại khiến người ta có cảm giác cô đơn sâu đậm, thậm chí còn có đau thương.

Một khúc kết thúc, Đát Kỷ nhẹ nhàng phun ra bốn chữ rất nhỏ: "Đát Kỷ, không khóc."

Một giọt lệ trong trẻo rơi xuống, sau đó biến mất.

Tất cả, trở nên yên ắng.

Ngày tiếp theo, sáng sớm.

Sáu giờ, một bóng người tinh tế yểu điệu chạy ra khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật. Mới vừa bắt đầu, tốc độ chạy của nàng cũng không nhanh, chỉ là luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ. Nhưng dần dần, tốc độ của nàng lại càng lúc càng nhanh, đến sau cùng, nàng như một cái bóng, như gió như điện chạy trên đường.

Sau cùng, nàng một đường chạy tới bên dưới một ngọn núi, tiếp theo, nàng tiếp tục chạy lên núi, nhưng nàng cũng không chạy bằng đường lớn lên núi mà chạy ở nơi chưa thành đường. Nhưng cho dù là vậy, những cái cây, những cây cỏ, dường như đều không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với nàng.

Nàng một đường thuận lợi chạy tới đỉnh núi, mà trên đỉnh núi lại là một vùng đất bằng. Nếu đổi thành ngày xưa, sau khi nàng chạy đến đỉnh núi sẽ tiếp tục chạy trở về, nhưng lần này nàng dừng bước, bởi vì nàng thấy được một người trên đỉnh núi.

"Hạ lão sư." Nữ sinh kêu một tiếng, mà nữ sinh này lại chính là Mạc Ngữ, mà người đứng trên đỉnh núi thì là Hạ Chí, còn ngọn núi này lại chính là ngọn núi trước đây Hạ Chí đã bỏ ra tám ức mua lại.

"Trong khoảng thời gian này, ta cố ý không có bất kỳ chỉ đạo gì với ngươi, mà sự thực chứng minh, đúng là ngươi đã không cần ta chỉ đạo." Hạ Chí nhìn Mạc Ngữ, vẻ mặt có chút kỳ lạ, "Ngươi đã có thể tự tạo ra phương thức rèn luyện tốt nhất cho bản thân, thậm chí ngươi đã biết cách chủ động tới chỗ Lỗ Ban để hắn chế tạo công cụ cho ngươi. Thiên phú của ngươi càng xuất sắc hơn nhiều so với dự đoán của ta."

"Hạ lão sư, ngươi không chỉ đạo ta sao?" Mạc Ngữ mở miệng hỏi.

"Vào lúc ngươi cần ta, ta sẽ xuất hiện." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Nhưng có chuyện này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, Mạc Ngữ, ngươi là thiên tài, ngươi gần như có thể dùng năng lực tính toán của ngươi để giải quyết tất cả vấn đề. Có lẽ ngươi sẽ cho rằng, ngươi vốn không cần rèn luyện thân thể, thế nhưng ta cần ngươi hiểu, đối với ngươi, thân thể vĩnh viễn là thứ nhất."

"Hạ lão sư, ta hiểu, ta sẽ dành nhiều thời gian hơn vào việc rèn đúc thân thể." Mạc Ngữ trả lời.

Hạ Chí nhìn Mạc Ngữ, không nói, dường như đang suy tư điều gì.

Cứ như vậy thêm chừng một phút đồng hồ, Mạc Ngữ mở miệng hỏi: "Hạ lão sư, ngươi còn có chuyện gì muốn nói với ta, đúng không?"

"Không." Hạ Chí khẽ lắc đầu, "Nhưng có một thứ nên giao cho ngươi."

Khẽ thở ra một hơi, Hạ Chí chậm rãi tháo cặp mắt kính của mình xuống, sau đó đưa cặp mắt kính về phía Mạc Ngữ: "Cặp mắt kính này vốn thuộc về ngươi, đeo nó lên, ngươi sẽ hiểu công năng của nó."

Mạc Ngữ tiếp nhận mắt kính, cũng không lập tức đeo lên, chỉ mở miệng hỏi: "Hạ lão sư, ngươi không cần nó sao?"

"Nếu như ta cần, ta có thể chế tạo ra bộ mắt kính thứ hai." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Đeo lên đi, hiểu rõ công năng của nó, sau đó ngươi có thể lựa chọn đeo nó lên ngay bây giờ, cũng có thể lựa chọn tạm thời không đeo nó lên. Ngươi đã hoàn toàn có thể tự quyết định."

Mạc Ngữ không nói gì thêm, nàng đeo kính mắt, mà cặp mắt kính vốn được đeo trên mắt Hạ Chí, nay lại đổi sang Mạc Ngữ, nhưng thoạt nhìn Mạc Ngữ càng thích hợp với nó hơn, cũng khiến khí chất của Mạc Ngữ có chút biến hóa.

Bình Luận (0)
Comment