Mạc Ngữ đeo kính mắt vẫn là mỹ nữ trẻ trung, nhưng lần này mỹ nữ trẻ trung lại mơ hồ nhiều hơn một chút thành thục. Mà một chút thành thục này lại khiến nàng có vẻ hấp dẫn hơn.
Mạc Ngữ đứng ở nơi đó không động, thoạt nhìn như đang rất nghiêm túc làm chuyện gì đó, mà Hạ Chí cũng không nói gì, cứ đứng ở nơi đó, lẳng lặng đợi nàng như vậy.
Xấp xỉ mười phút sau, Mạc Ngữ mới đột nhiên mở miệng: "Hạ lão sư, ta đi về trước."
"Được." Hạ Chí ngắn gọn lên tiếng.
Mạc Ngữ xoay người, chạy về phía dưới núi, mà nàng vẫn đeo mắt kính như cũ.
Hạ Chí lẳng lặng đứng ở nơi đó, cứ nhìn bóng người duyên dáng của Mạc Ngữ dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Mà trong ánh mắt hắn lại lơ đãng thoáng qua một chút thương cảm.
"Lão sư, cặp mắt kính này ta vốn chuẩn bị cho ngươi, đáng tiếc, ta chưa kịp cho ngươi." Hạ Chí nhẹ nhàng nói, "Hiện tại, ta đưa nó cho nữ nhi của ngươi, nhưng kỳ thật, đối với nàng, mắt kính đã không còn là thứ thiết yếu."
Cho đến ngày nay, Hạ Chí vẫn không cách nào hoàn toàn quên được, mà hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, tại sao hắn lại tới muộn?
Lúc đầu hắn không nên muộn.
Xoay người, lẳng lặng nhìn biển rộng phía dưới, sắc mặt Hạ Chí yên tĩnh không chút gợn sóng, thoạt nhìn bình tĩnh như biển khơi.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Hạ Chí biến mất.
Khi Hạ Chí xuất hiện lần nữa hắn đã đứng trước cửa túc xá của Thu Đồng, sau đó gõ cửa phòng.
Rất nhanh cửa phòng đã được mở ra, xuất hiện ở cửa lại là Hàn Tiếu.
"Hạ đại soái ca, Thu đại tiểu thư kêu ta nói cho ngươi biết nàng không muốn gặp ngươi. Ta đã nói cho ngươi biết rồi, hiện tại ta đi làm đây, hẹn gặp lại." Hàn Tiếu nhanh chóng nói với Hạ Chí một câu, sau đó trực tiếp đi mất, mà nàng ngay cả cửa cũng không đóng.
Kết quả là Hạ Chí cứ thế đi thẳng vào, sau đó tiện tay đóng cửa phòng.
Thu Đồng cũng đã rời giường. Nàng mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Hạ Chí, nàng cũng không quá kinh ngạc, chỉ ở đó oán trách Hàn Tiếu một câu: "Biết ngay Tiếu Tiếu không đáng tin cậy!"
"Honey, ta cảm thấy nàng rất đáng tin." Hạ Chí tiếp lời.
Thu Đồng không để ý đến Hạ Chí, trực tiếp đi vệ sinh cá nhân. Qua thêm vài phút đồng hồ, Thu Đồng đi ra, lại phát hiện gia hỏa Hạ Chí này đnag nằm trên ghế sofa.
Đương nhiên, lần này Hạ Chí không nhắm mắt, mà cầm quyển sách ngồi đó làm bộ đọc.
"Này, ngươi cầm ngược sách rồi!" Thu Đồng tức giận nói.
"Honey, cầm như vậy ta vẫn có thể đọc được." Hạ Chí thuận miệng trả lời.
"Có bệnh!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
"Không sai, ta đã mắc phải một loại bệnh là không hôn Đồng Đồng lại cảm thấy cả người không thoải mái." Hạ Chí từ trên ghế sofa ngồi dậy, nhìn Thu Đồng, "Honey, tới chữa bệnh giúp ta đi."
"Vậy ngươi bệnh chết đi là được!" Thu Đồng cắn răng, thực sự là tự vạch áo cho người xem lưng, thế mà tên lưu manh này còn dám nói như vậy!
"Đồng Đồng, ta chết ngươi sẽ rất đau lòng." Hạ Chí cười xán lạn.
"Ta mới không đau lòng!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó nàng lại chuyển lời, "Này, ta không nói vớ vẩn với ngươi nữa, bữa sáng đâu? Ta đã đói bụng rồi."
Thu Đồng vốn tưởng gia hỏa này sẽ mang bữa sáng tới, nhưng trên thực tế, đến tận lúc này nàng vẫn không thấy bữa sáng đâu.
"Nói đến bữa sáng..." Hạ Chí đứng lên khỏi ghế sofa, "Đồng Đồng, ta tới để đưa ngươi ra ngoài ăn điểm tâm."
"Sao ngươi không trực tiếp mua điểm tâm về?" Thu Đồng không được vui lắm, "Ta đi thay quần áo!"
Quay người đi về phía phòng ngủ, hiển nhiên Thu Đồng đang chuẩn bị ra ngoài.
Mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng đã ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó nàng lại lườm Hạ Chí: "Đi thôi!"
Lại một lần nữa chủ động ôm lấy cánh tay Hạ Chí, Thu Đồng và Hạ Chí cùng đi ra khỏi ký túc xá. Mà khi Thu Đồng đi trong sân trường, nàng cảm thấy dường như mỗi người đều đang nhìn nàng. Nhưng trên thực tế, đối với đám sư sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, một màn này cũng không có chút ly kỳ hiếm lạ gì.
Chỉ có điều, đối với bản thân Thu Đồng, dường như mọi thứ đều không giống với lúc trước. Mặc kệ trong lòng nàng bối rối thế nào, mặc kệ nàng cố kỵ bao nhiêu, cũng không để ý nàng bất mãn Hạ Chí nhiều tới mức nào, nhưng hiện tại, nàng biết một việc, Hạ Chí thật sự là bạn trai nàng.
Hai mươi lăm năm, rốt cục nàng cũng thật sự bắt đầu một đoạn tình cảm. Nàng không biết kết quả sẽ như thế nào, mà hiện tại nàng cũng không dám suy nghĩ kết cục.
Trong không khí dường như tràn ngập mùi vị tình yêu, cây cối hai bên đường, từng người đi qua, dường như đều khiến Thu Đồng bắt đầu cảm thấy khác lạ. Nhưng kỳ thật, bọn hắn không có thay đổi, thứ thay đổi là tâm cảnh của Thu Đồng.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, Thu Đồng cảm thấy bản thân lạnh lẽo. Dường như khí trời hơi lạnh, mà nàng cũng rất tự nhiên mà nhích tới gần Hạ Chí hơn một chút, muốn nhận được chút ấm áp từ trên người hắn.
Eo nhỏ nhắn căng thẳng, tại lúc này Hạ Chí đang ôm nàng, ôm cả nửa người nàng vào trong ngực. Một luồng ấm áp chỉ nháy mắt đã chảy khắp toàn thân nàng. Trong lúc lơ đãng, trong lòng Thu Đồng dâng lên từng chút từng chút ngọt ngào.
"Đồng Đồng, muốn ăn gì?" Giọng nói của Hạ Chí truyền vào trong tai Thu Đồng, trong lúc bất tri bất giác, hai người đã đi ra khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật, đang chậm rãi bước tới dọc theo đường.
"Quán kia đi, trước đây chúng ta đã từng ăn." Thu Đồng liếc nhìn quán điểm tâm sáng kiểu Quảng Châu bên đường, dùng ngón tay chỉ tới.