Hai người đi nhanh vào. Mới vừa ngồi xuống, Thu Đồng đã dùng chân đá nhẹ lên chân Hạ Chí: "Ôi, ngươi xem, đó không phải là Cao Tuấn trong lớp ngươi sao? Không phải Cao Nhân đã kêu ngươi nói chuyện với hắn một chút sao? Ngươi còn chưa nói chuyện với hắn?"
"Đồng Đồng, ta rất bận rộn." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ngươi đừng quên ngươi là chủ nhiệm lớp." Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ. Hiện tại đường như gia hỏa này hoàn toàn không chịu trách nhiệm: "Này, ta hỏi ngươi, đã bao lâu rồi ngươi không lên lớp? Ngươi còn như vậy nữa ta sẽ đuổi việc ngươi."
"Tốt, Đồng Đồng, ngươi tranh thủ thời gian đuổi ta đi, như vậy mỗi ngày ta đều có thể an tâm giúp ngươi." Hạ Chí tỏ vẻ cầu còn không được.
Thu Đồng lập tức cạn lời. Đừng nói nàng vốn không nghĩ tới chuyện đuổi việc Hạ Chí, cho dù nàng muốn đuổi thật, nhưng nghe hắn nói như vậy, nàng lại không dám đuổi hắn.
Lúc này Hạ Chí lại nhìn về phía Cao Tuấn, Cao Tuấn đang ăn điểm tâm, mà hắn cũng không ăn một mình, cùng ăn với hắn còn có một nữ hài tử. Xem tuổi tác hẳn nữ hài tử này đã hơn hai mươi, rõ ràng trông nàng trưởng thành hơn Cao Tuấn nhiều, lớn lên còn khá xinh đẹp, đồng thời còn khiến người ta có cảm giác thanh thuần yếu đuối.
Lúc này, lực chú ý của Cao Tuấn đều đặt trên người nữ hài tử, căn bản không thấy Hạ Chí, mà Hạ Chí cũng chỉ liếc mắt một cái như thế, sau đó lại quay đầu lại chuyên chú với Đồng Đồng nhà hắn.
"Này, Cao Nhân nói Cao Tuấn quen một nữ hài tử, còn nói nữ hài tử kia hơi phức tạp và vân vân, sẽ không phải là nữ hài tử kia chứ?" Thu Đồng lại nhẹ giọng hỏi.
"Đồng Đồng, không phải ngươi đói bụng sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Này, đồ ăn còn chưa được bưng lên, ngươi có thể đừng nhắc tới ăn với ta được không?" Thu Đồng hơi bất mãn.
Chẳng qua, trong lúc nói chuyện, phục vụ đã bắt đầu bưng đồ ăn lên, sủi cảo hấp, cánh gà và đĩa lòng, cháo trứng muối thịt nạc...
từng món một được bưng tới. Vì vậy, Thu Đồng cũng không đoái hoài tới chuyện của Cao Tuấn nữa.
Lúc này, ở thủ đô, trong một trạch viện.
Một thanh niên trẻ tuổi thoạt nhìn có chút nhã nhặn cũng đang chậm rãi ăn bữa sáng, mà bên cạnh hắn ta lại có một nữ tử tuổi còn trẻ đứng khom người, dường như đang phục vụ cho hắn ta.
"Tiểu Thất đã trở về rồi sao?" Nam tử nhã nhặn uống một ngụm đồ uống không biết tên, sau đó buông xuống, chậm rãi hỏi.
"Trở lại rồi, một giờ trước máy bay đã đến, Thất thiếu đã được đưa vào trong bệnh viện của chúng ta." Nữ tử trẻ tuổi kia nhẹ giọng trả lời.
"Õ Thanh Cảng, không ai dám động đến hắn, đúng không?" Nam tử nhã nhặn chậm rãi hỏi.
"Đúng vậy, bất luận là cảnh sát hay là những ngành khác, đáp án bọn hắn cho ra cơ bản đều giống nhau, chuyện có liên quan đến Hạ Chí nhất định phải để Hạ Mạt xử lý." Nữ tử trẻ tuổi gật đầu: "Mà căn cứ theo tư liệu chúng ta lấy được, bất luận là chuyện gì, Hạ Mạt cũng sẽ bao che cho Hạ Chí."
"Tra rõ thân phận của hai người bọn họ chưa?" Nam tử nhã nhặn trầm ngâm.
"Bên Thiên Binh nói không tỉ mỉ, nhưng lại tựa hồ như đang ám chỉ chúng ta không nên đi chọc bọn hắn." Nữ tử trẻ tuổi nhỏ giọng nói: "Đại thiếu gia, chúng ta nhất định phải cùng Hạ Chí..."
Nữ tử trẻ tuổi không nói hết lời, nhưng thật ra ý của nàng đã rất Rõ ràng.
"Tiểu Tam bị phế đưa đến cửa Triệu gia chúng ta, Tiểu Thất lại bị hắn đánh bất tỉnh đưa vào bệnh viện, nếu chúng ta cứ bỏ qua như thế, sau này Triệu gia chúng ta còn đặt chân kiểu gì nữa?"
Giọng điệu của nam tử nhã nhặn cũng không phẫn nộ, mà có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đồng thời cũng có thể cảm nhận được sự kiên quyết của hắn.
"Chỉ là đại thiếu gia, hiện tại đường như chúng ta cũng không có biện pháp đặc biệt gì để đối phó với hắn" Trong giọng nói của nữ tử trẻ tuổi có chút bất đắc dĩ.
"Hiện tại không có nhưng không có nghĩa là tương lai cũng không" Giọng điệu của nam tử nhã nhặn rất thản nhiên: "Hiện tại chỉ là chúng ta chưa hiểu rõ về hắn mà thôi. Trên đời này, mỗi người đều có nhược điểm, cho tới bây giờ chưa có người nào có thể hoàn mỹ.
Khẽ thở ra một hơi, nam tử nhã nhặn lặp lại một chút: "Cho tới bây giờ vẫn chưa từng."
"Vậy đại thiếu gia, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Nữ tử trẻ tuổi không nhịn được hỏi: "Lẽ nào ngươi muốn đích thân tới Thanh Cảng?"
"Không" Nam tử nhã nhặn lắc đầu: "Đó là sân nhà của Hạ Chí, nếu hiện tại chúng ta đang nằm ở yếu thế, vậy ít nhất chúng ta cũng phải chiếm lợi thế sân nhà."
"Thế nhưng có lẽ Hạ Chí sẽ không vô duyên vô cớ đến thủ đô đi?"
Nữ tử trẻ tuổi hơi chần chờ một chút.
"Vậy chúng ta lại tìm cho hắn một lý do để hắn tới thủ đô" Nam tử nhã nhặn cười nhạt một tiếng: "Nhìn xem cái này."
Nam tử nhã nhặn cầm lấy một tờ báo, đưa về phía nữ tử trẻ tuổi:
"Mặt trái, góc dưới bên trái, nữ sinh nhảy lầu nhập viện."
Nữ tử trẻ tuổi nhận lấy tờ bảo, tìm được tin tức ở một góc mặt trái, nhanh chóng xem hết, trên mặt lộ ra vẻ mê hoặc: "Đại thiếu gia, cái này..."
"Ngươi sẽ biết phải làm sao." Nam tử nhã nhặn thản nhiên nói.
"Vâng, đại thiếu gia." Nữ tử trẻ tuổi không hỏi tiếp: "Ta đi làm việc trước."
Nam tử nhã nhặn gật đầu, không nói gì thêm, mà nữ tử trẻ tuổi kia cũng không nói thêm gì, chỉ xoay người nhanh chóng rời đi.
Thành phố Thanh Cảng. Lúc này Cao Tuấn đang chuẩn bị theo nữ hài tử thanh thuần kia rời khỏi nhà hàng. Mà cũng đúng lúc này, rốt cục hắn ta cũng thấy được Hạ Chí.
"Hạ, Hạ lão sư." Thấy Hạ Chí, Cao Tuấn vô thức muốn tránh, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi tới chào hỏi, chỉ có điều rõ ràng bộ dáng hắn có hơi chột dạ.