Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 902 - Chương 901: Vẫn Là Bạn Gái Của Ta Xinh Đẹp Nhất Đi (1)

Chưa xác định
Chương 901: Vẫn là bạn gái của ta xinh đẹp nhất đi (1)

"Lại tìm được bạn gái?" Hạ Chí nhìn Cao Tuấn, lười biếng hỏi.

"Vâng... A, không phải, Hạ lão sư, thật ra ta, ta còn đang theo đuổi nàng..." Cao Tuấn nhìn nhìn bạn gái bên cạnh, dáng vẻ hơi lúng túng.

"À, ta đã tìm được bạn gái." Hạ Chí quay đầu nhìn về phía Thu Đồng: "Xem đi, vẫn là bạn gái của ta xinh đẹp nhất"

Nét mặt Cao Tuấn đầy cổ quái, Thu Đồng lại không nhịn được nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, nàng còn tưởng rằng gia hỏa sẽ giáo dục học sinh, nào biết được gia hỏa này lại có thể lấy nàng ra làm vốn liếng để khoe khoang trước mặt Cao Tuấn!

"Hạ lão sư, ta đây..." Cao Tuấn ở đó, hơi không biết làm sao.

"À, ngươi còn chưa đi sao? Đi thôi đi thôi, đừng quấy rầy chúng ta hẹn hò." Hạ Chí tỏ vẻ ước gì Cao Tuấn có thể mau chóng rời đi, cuối cùng hắn còn bổ sung một câu: "Cố gắng nỗ lực, đừng để tới mức ngay cả bạn gái cũng không theo đuổi được, đến lúc đó ngươi lại nói bản thân là học trò của ta, ngay cả ta cũng cảm thấy mất mặt."

"Ách, vâng, Hạ lão sư, ta sẽ cố gắng." Cao Tuấn ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó vội vàng kéo nữ hài tử thanh thuần kia rời đi.

Mà từ đầu đến cuối, nữ hài thanh thuần kia đều không nói chuyện.

"Ôi, nữ hài tử kia ngoại trừ tuổi tác hơi lớn hơn Cao Tuấn một chút, dường như cũng còn rất khá nhỉ?" Lúc này Thu Đồng lại không nhịn được nhẹ giọng nói: "Nhưng dường như Cao Nhân cảm thấy có vấn đề?"

"Đồng Đồng ngươi nói không sai, tuy nữ hài tử kia làm ngành nghề không được tốt đẹp lắm, nhưng người cũng không tệ, chí ít cũng không kém hơn tên củi mục Cao Tuấn kia" Hạ Chí thuận miệng nói.

"Ngươi là lão sư, không nên nói học sinh của mình là củi mục...

Chờ đã, trước đó ngươi nói cái gì?" Đột nhiên Thu Đồng kịp phản ứng: "Ngươi nói nữ hài tử kia làm công việc không tốt lắm, ngươi, ngươi muốn nói nàng..."

Thu Đồng không nói hết, nhưng rốt cuộc nàng cũng hiểu được, chẳng trách Cao Nhân lại muốn can thiệp vào chuyện này, cũng chẳng trách vừa rồi Cao Tuấn lại bày ra dáng vẻ hơi chột dạ.

"Chờ đã, ngươi nói xem liệu có khi nào bọn hắn cũng không phải đang yêu đương..." Thu Đồng lập tức nhớ tới một khả năng khác.

"À, Đồng Đồng, đừng suy nghĩ nhiều, cho dù Cao Tuấn muốn cũng không có tiền trả." Hạ Chí thuận miệng nói, hiển nhiên hắn hiểu ý của Thu Đồng.

Thu Đồng ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, hơn nữa, nếu thật sự là dùng tiền tìm một kỹ nữ, rất khó có thể mời kỹ nữ này đi ăn điểm tâm.

Nói như vậy, hẳn Cao Tuấn thực sự thích một kỹ nữ?

Không đúng, mấu chốt là đường như Hạ Chí còn rất ủng hộ chuyện này?

"Ôi, ngươi không cảm thấy như vậy không tốt lắm sao?" Thu Đồng vẫn không nhịn được hỏi.

"Rất tốt" Hạ Chí làm như chẳng hề để ý.

"Ngươi sẽ thích loại nữ hài tử kia sao?" Thu Đồng tức giận hỏi.

"Sẽ không" Hạ Chí trả lời dứt khoát dị thường.

"Vậy vì sao ngươi lại cảm thấy người ta rất tốt?" Thu Đồng không hiểu rõ logic của Hạ Chí.

"Honey, loại nam nhân như thần giống ta đương nhiên phải tìm bạn gái đẹp nhất tốt nhất. Đồng Đồng ngươi chính là người đẹp nhất tốt nhất, về phần cái loại củi mục như Cao Tuấn kia, ngươi xem, hiện tại người ta còn chướng mắt hắn đây." Hạ Chí không chút hoang mang nói.

"Ngược lại chuyện gì ngươi cũng có thể tìm được lý do!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, còn nam nhân như thần, tự luyến cuồng!

Chẳng qua nói cho cùng Thu Đồng cũng không muốn quản chuyện này. Vừa rồi nàng chỉ gặp nữ nhân kia, dẫn tới thiên tính bát quái nổi lên một chút mà thôi. Thân là hiệu trưởng, tuy nàng phải quan tâm tới tình huống của mỗi học sinh trong trường, nhưng đương nhiên nàng không thể thực sự quản tất cả mọi chuyện của học sinh.

Lại nói, cho dù nàng có muốn quản thật, đầu tiên cũng phải để chủ nhiệm lớp là Hạ Chí đi quản. Hiện tại Hạ Chí cảm thấy như vậy rất tốt, đương nhiên nàng cũng không thể đứng ra quản cái gì.

Quan trọng nhất là hiện tại bản thân nàng còn đang có một đống vấn đề tình cảm đây, nào có tâm tư đi quản người khác?

Thu Đồng bắt đầu an tâm ăn điểm tâm, mà đợi khi nàng ăn điểm tâm xong, đã gần tám giờ.

Rời khỏi nhà hàng, tiến vào trường trung học phổ thông Minh Nhật, Thu Đồng trực tiếp đi về phía phòng làm việc, mà Hạ Chí cũng đi theo nàng tới phòng làm việc.

"Này, ta nhớ buổi sáng hôm nay ngươi có tiết thể dục." Thu Đồng cảm thấy cạn lời, hiện tại gia hỏa này càng lúc càng lười, hoàn toàn không đi dạy.

"Đồng Đồng, ta đã tìm được người dạy thay ta" Hạ Chí lười biếng nói.

"Này, ngươi để ai dạy thay giúp ngươi?" Thu Đồng ngẩn ra: "Không phải ngươi định để những giáo viên thể dục khác lên lớp giúp ngươi chứ?"

"À, Mạc Ngữ sẽ dạy giúp ta." Lần này Hạ Chí nói thẳng ra.

Thu Đồng lập tức cảm thấy cạn lời, thiệt thòi hắn nghĩ ra được, lại có thể để Mạc Ngữ dạy học giúp hắn. Tạm thời không nói rốt cuộc Mạc Ngữ có thể dạy thể dục hay không, nhưng thật sự phải là người cực kỳ làm biếng mới có thể nghĩ ra được phương pháp ấy.

"Lúc trước ngươi để Mạc Ngữ làm lớp phó thể dục là muốn lười biếng như vậy, đúng không?" Thu Đồng tức giận hỏi.

"Đúng vậy. ' Hạ Chí thừa nhận rất dứt khoát: "Nhưng mà ta vốn tưởng ta phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể lười biếng, có điều Mạc Ngữ tiến bộ thực sự quá nhanh, ta đây cũng có thể sớm lui ra phía sau màn."

Nói đến đây, Hạ Chí cảm khái: "Ta đã sớm nên lui ra phía sau màn. Thiên tài giống như ta, đi làm giáo viên thể dục thực sự quá khuất tài."

"Hơn một tháng trước khi ngươi nhất định muốn làm giáo viên thể dục, sao ngươi không nói bản thân mình là nhân tài không được trọng dụng?" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí.

"Honey, khi đó ngươi còn chưa phải bạn gái của ta." Hạ Chí lẽ thẳng khí hùng nói.

Bình Luận (0)
Comment