"Hiện tại ta vẫn không phải!" Thu Đồng nhất thời bị chọc tức. Tên lưu manh này có thể có chút thành ý được không? Hắn đang có ý cua được nàng vào tay rồi sẽ không làm giáo viên thể dục nữa?
"Đồng Đồng, ngươi nên đi làm." Hạ Chí cười hì hì một tiếng, sau đó lại ngồi xuống trên ghế sofa.
"Ngươi không đi ra sao ta đi làm được?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, thật ra ta đi ra ngoài hay không đi ra ngoài đều giống nhau." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ngươi ngược lại tự biết mình, ngươi không đi ra ngoài ta cũng sẽ coi ngươi thành không khí" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Honey, nếu ta đi ra ngoài ngươi sẽ nhớ tới ta, cho nên ta vẫn nên ở lại đây thì hơn." Hạ Chí lại cười xán lạn: "Ngược lại ta vẫn luôn ở trong lòng ngươi."
Thu Đồng trừng Hạ Chí, gia hỏa này đã tự luyến đến độ không thể tự luyến hơn!
Chẳng qua, trong lúc bất chợt, rốt cục Thu Đồng cũng phát hiện một việc: "Này, sao hôm nay ngươi lại luôn không đeo mắt kính?"
Thật ra sáng sớm hôm nay, khi lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Chí, Thu Đồng đã mơ hồ cảm giác được có điểm gì đó không đúng.
Nhưng cho tới bây giờ rốt cuộc nàng mới hiểu được. Trước đó nàng luôn cảm thấy trên người Hạ Chí thiếu thiếu thứ gì, hiện tại nàng mới đột nhiên ý thức được, thì ra trên mặt gia hỏa này thiếu một cặp mắt kính.
Bởi vì Hạ Chí nói mình không cận thị, mà thoạt nhìn hắn cũng không giống như người bị cận thị thật, cho nên bình thường Thu Đồng cũng không quá chú ý tới mắt kính của Hạ Chí. Có đôi khi, Hạ Chí cũng sẽ không đeo mắt kính, nhưng tuyệt đại đa số thời gian, Hạ Chí đều đeo mắt kính.
Hiện tại, đột nhiên hắn không đeo nữa, đương nhiên sẽ khiến Thu Đồng cảm thấy hơi không quen.
"Đồng Đồng, bởi vì ánh mắt của ta quá mê người, cho nên ta vẫn luôn đeo mắt kính. Ta sợ một khi ta lấy mắt kính xuống ngươi sẽ yêu ta, đối với ngươi, như vậy quá không công bằng" Hạ Chí nghiêm trang nói: "Chẳng qua hiện tại ngươi đã yêu ta rồi, vậy đương nhiên ta cũng không cần đeo mắt kính nữa."
"Ngươi tiếp tục nói hươu nói vượn đi!" Thu Đồng hung ác trừng Hạ Chí, sau đó quyết định không để ý tới hắn nữa, an tâm đi làm việc của mình.
Ngược lại trước đây có Hạ Chí trong phòng, nàng vẫn có thể làm việc bình thường.
Chỉ có điều buổi sáng hôm nay, Thu Đồng dần dần phát hiện tình huống không giống với lúc trước. Trước đây Hạ Chí nằm trên ghế sofa, nàng ngồi bên cạnh bàn làm việc, dường như hai người có thể không ảnh hưởng lẫn nhau. Nhưng hôm nay nàng có cố gắng thế nào cũng không thể tĩnh tâm lại.
Thấy Hạ Chí làm ra vẻ rất nhàn nhã nằm ở nơi đó, Thu Đồng lại muốn cầm lấy đồ vật gì đó trên bàn đập hắn một trận. Tuy cuối cùng nàng có thể nhịn xuống, nhưng lại khiến nàng tâm thần không yên.
"Quên đi, mở nhạc nghe!" Thu Đồng có chút phiền muộn, sau đó nàng bắt đầu nghe ca nhạc. Ca khúc £ Đát Kỷ) nàng thích nhất lại bắt đầu vang lên trong phòng làm việc.
Giọng ca linh hoạt kỳ ảo, giai điệu cực đẹp, khiến Thu Đồng nhanh chóng buông lỏng hơn rất nhiều.
Hạ Chí vốn đang rất nhàn nhã nằm trên ghế sofa, lại đột nhiên từ trên ghế sofa ngồi dậy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên ngưng trọng lên. Hắn hơi nhắm mắt lại, tỉ mỉ lắng nghe mấy chục giây, sau đó hắn lại mở mắt ra, tiếp theo, hắn lập tức đứng lên.
"Đồng Đồng, ta có chút việc phải đi ra ngoài một chút." Hạ Chí nói nhanh một câu, sau đó vội vã đi ra khỏi phòng làm việc.
Thu Đồng lập tức ngẩn ra, vì sao đột nhiên gia hỏa này lại rời đi?
"Lưu manh đáng chết, có phải ngươi lại tìm Hạ Mạt?" Thu Đồng lập tức cảm thấy trong lòng rất khó chịu, vì vậy nàng lại nghe nhạc nữa.
Có thể giải ưu, duy hữu (Đát Kỷ}.
Hạ Chí rời khỏi phòng làm việc của Thu Đồng, sắc mặt đột nhiên trở nên hờ hững dị thường. Hắn cũng không đi xa, chỉ trực tiếp về tới ký túc xá của bản thân mình, sau đó hắn lấy ra cái chiếc điện thoại di động, hai tay nhanh chóng ấn ấn trên điện thoại di động. Sau một lát, di động đột nhiên biến mất, sau đó, trước mặt hắn nhiều thêm một chiếc máy tính.
Hai tay Hạ Chí gõ cạch cạch trên máy vi tính, tốc độ kia cực nhanh. Nói một cách đơn giản chính là chỉ nghe được tiếng gõ mà không nhìn thấy ngón tay hắn.
Trong văn phòng, Thu Đồng đang nghe nhạc, nhưng trong lúc bất chợt, tiếng ca ngừng lại, gần như đồng thời, gần như đồng thời, nàng phát hiện máy vi tính đen thui.
"Máy vi tính hư rồi?" Thu Đồng sửng sốt, nàng gõ bàn phím vài cái, phát hiện bàn phím không có chút phản ứng nào.
Suy nghĩ một chút, nàng lại cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho Hạ Chí. Nhưng vừa cầm điện thoại lên nàng lại phát hiện có điểm gì đó không đúng, vì sao dường như di động cũng hư rồi? Nàng liên tục nhấn nhiều lần cũng không có phản ứng.
Rơi vào đường cùng, Thu Đồng buộc lòng phải cầm lấy điện thoại riêng, nhấn số điện thoại của Hạ Chí, nhưng nàng phát hiện nàng có gọi thế nào cũng không gọi được.
"Lưu manh đáng chết, lúc muốn tìm ngươi lại không thể tìm được!" Thu Đồng có chút tức giận, cuối cùng nàng buộc lòng phải gọi điện thoại cho bộ internet của trường học.
Sau đó, Thu Đồng phát hiện, vậy mà số của bộ internet lại báo bận.
Liên tục gọi nhiều lần, cuối cùng Thu Đồng mới gọi được, mà nàng mới vừa mở miệng nói máy vi tính của mình có vấn đề, bên kia đã kinh hô một tiếng: "Hiệu trưởng, máy vi tính của ngài cũng bị hack? Ta lập tức đến, ta lập tức tới ngay."
Thu Đồng ngẩn ngơ, cái gì gọi là cũng bị hack? Chẳng lẽ trong trường học có rất nhiều người bị hack máy vi tính sao?
Trong lúc nhất thời, Thu Đồng cảm thấy hơi lo lắng, không phải toàn bộ trường trung học phổ thông Minh Nhật đều bị hacker công kích rồi chứ? Nếu thật sự là như vậy, vậy thì phiền phức lớn rồi.