"Ngài, ngài khỏe chứ, xin hỏi, ngài là hiệu trưởng trường trung học phổ thông Minh Nhật Thu Đồng tiểu thư sao?" Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói, dường như hơi bất an, mà trong giọng nói này còn có chút khàn khàn.
"Đúng, ta là Thu Đồng, ngươi là..." Thu Đồng hơi nhíu mày, giọng nói của người này nàng chưa từng nghe bao giờ, hẳn là người nàng không biết.
Chẳng qua ngẫm lại, hiện tại có người nàng không biết gọi điện thoại cho nàng cũng tương đối bình thường.
"Thu Đồng tiểu thư, ta là mẫu thân của Hứa Nguyện, ngài, ngài có còn nhớ Hứa Nguyện không? Nó... trước đây nó cũng là học sinh của trưởng trung học phổ thông Minh Nhật, hiện tại nó đang học ở trường Đại học Sư phạm thủ đô. Trước đó, trước đó nó đã từng gặp ngài, trong tang lễ của Thu lão tiên sinh, hẳn nó đã từng nhìn thấy ngài..." Giọng nói khàn khàn kia hiển nhiên đang nhắc nhở Thu Đồng, có ý muốn Thu Đồng nhớ tới người tên Hứa Nguyên.
"Hứa Nguyện?" Thu Đồng ngẩn ra: "Ta nhớ nàng, ngài là mẫu thân của Hứa Nguyện? Hứa Nguyện không sao chứ?"
"Thu Đồng tiểu thư, Hứa Nguyện nàng... nàng xảy ra chuyện rồi, ta, ta thực sự không biết nên tìm ai xin giúp đỡ, có người nói cho ta biết ngài là người tốt, cũng giống như gia gia của ngài, cho nên ta..." Đầu bên kia điện thoại, mẫu thân Hứa Nguyện nói xong lại nghẹn ngào.
"Chờ đã, dì, dì đừng khóc, dì nói cho rõ ràng trước, Hứa Nguyện bị sao vậy? Nàng bị bệnh hay là..." Thu Đồng vội vàng ngắt lời đối phương, hơi nóng nảy hỏi.
"Không phải bị bệnh, nàng, nàng nhảy lầu, ta, ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra... Đầu bên kia điện thoại, rốt cục mẫu thân Hứa Nguyện cũng không nhịn được mà khóc lớn lên: "Thu Đồng tiểu thư, ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, Hứa Nguyện là hài tử rất ngoan, hiện tại nó đang nằm trong bệnh viện, còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Cảnh sát nói nó nhảy lầu, cũng không biết vì sao nó nhảy lầu, ta không biết nên làm gì bây giờ, có người hảo tâm nói ta tới tìm ngươi, ta..."
Đầu bên kia điện thoại, mẫu thân Hứa Nguyện còn đang khóc lớn, rốt cục cũng có thể nói rõ đại khái chuyện này, là Hứa Nguyện chẳng biết tại sao đột nhiên nhảy lầu, mặc dù không chết tại chỗ nhưng hiện tại nàng còn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Bên phía cảnh sát nói không tỉ mỉ, mẫu thân Hứa Nguyện cũng không biết rõ tình huống cụ thể.
"Xấu hổ, Thu Đồng tiểu thư, quấy rối ngươi rồi, bên này hộ sĩ thúc ta tắt điện thoại, điện thoại của chính ta thiếu phí không thể gọi được..." Bên kia rốt cục mẫu thân Hứa Nguyện cũng ngừng khóc lớn, mà ở bên này điện thoại, thật ra Thu Đồng cũng đã nghe được có người đang thúc giục tắt điện thoại.
"Dì, ngài nói cho ta biết, hiện tại hai người đang ở bệnh viện nào?" Thu Đồng vội vàng hỏi, có một số việc nàng vẫn không hiểu rõ, nhưng bây giờ vẫn nên hỏi rõ rốt cuộc đối phương đang ở đâu quan trọng hơn.
Bên kia mẫu thân Hứa Nguyện mau chóng nói ra tên bệnh viện, nhưng Thu Đồng còn chưa nghe rõ ràng, điện thoại cũng bị ngắt máy.
Thu Đồng tiện tay gọi điện thoại trở về, thế nhưng lại nghe được tiếng nhắc nhở đường dây bận, gọi thế nào cũng không gọi được, mấy phút đồng hồ sau, nàng từ bỏ.
"Này, rốt cuộc lúc trước ngươi chuẩn bị tới thủ đô làm gì?" Thu Đồng nhìn Hạ Chí, mở miệng hỏi.
"Đồng Đồng, ta phải đi tìm người tâm sự, chẳng qua ngẫm lại vẫn là yêu đương với Đồng Đồng tốt hơn, cho nên ta quyết định không đi nữa." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
"Nếu lúc đầu ngươi đã định đi, vậy ngươi đi đi thôi" Thu Đồng cũng lười hỏi xem rốt cuộc Hạ Chí định đi làm cái gì: "Sau đó ngươi thuận tiện tới xem giúp ta, rốt cuộc Hứa Nguyện đã gặp phải chuyện gì."
"Đồng Đồng, cái tên Hứa Nguyện này nghe cũng không tệ lắm, chẳng qua ngươi thân thiết với nàng lắm sao?" Hạ Chí có chút mơ hồ.
"Ta nhớ được nàng, vóc dáng không quá cao, đại khái chừng 1m6, da rất trắng, cặp mắt rất lớn, là một nữ hài tử rất xinh đẹp."
Giọng nói của Thu Đồng bất giác nhỏ đi một chút: "Trước đây gia gia đã giúp rất nhiều người, nhưng trên lễ tang của gia gia lại chẳng có bao nhiêu người đến, có điều Hứa Nguyện đã đến.
Ngày đó nàng còn khóc. Cho nên ta còn có ấn tượng rất sâu với nàng. Chẳng qua lúc đó ta cũng không có tâm trạng gì, cho nên gần như không nói với nàng câu nào, chỉ để lại số điện thoại cho nàng"
Nhớ tới lễ tang của gia gia, trong lòng Thu Đồng có cảm giác khó chịu. Có đôi khi, nàng cảm thấy gia gia chăm lo cho trường trung học phổ thông này thật không có ý nghĩa gì. Rất nhiều học sinh nhận được trợ giúp nhưng lại không có ý cảm ơn, mà thật ra đây cũng là một trong những lý do khiến nàng quyết định thay đổi cách thức giúp đỡ.
Cũng chính vì vậy, lúc đó khi Hứa Nguyện tới tham gia tang lễ, hơn nữa nàng còn rất đau lòng, khiến Thu Đồng cảm thấy đáng quý. Hiện tại nghe nói Hứa Nguyện xảy ra chuyện, nàng cũng thật lòng muốn giúp Hứa Nguyện. Nếu Hạ Chí vốn muốn tới thủ đô làm việc, vậy để hắn thuận tiện tới giúp Hứa Nguyện là tốt nhất.
"Đồng Đồng, nếu như ngươi muốn ta tới thủ đô, ta vẫn có thể đi'"
Hạ Chí nhìn Thu Đồng, một bộ rất nghiêm túc: "Chẳng qua ta vốn không muốn đi"
"Tùy ngươi thích nói gì thì nói, coi như lúc đầu ngươi không muốn đi, nhưng hiện tại ta muốn ngươi đi, được chưa?" Thu Đồng cảm thấy cạn lời, chắc chắn gia hỏa này lại muốn tính toán làm gì đó?
"Không được." Hạ Chí lại mở miệng nói: "Trừ phi Đồng Đồng ngươi để ta hôn một cái, nếu không ta sẽ không đi."
"Này, ngươi đừng có nhàm chán như vậy!" Khuôn mặt Thu Đồng ửng đỏ, đây là người nào vậy, lại có thể lợi dụng chuyện này để áp chế nàng, thật quá mức!