"Đồng Đồng, hôn ngươi không buồn chán chút nào." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ngươi tới thủ đô trước đi!" Thu Đồng trừng Hạ Chí: "Đừng chậm trễ thời gian, nhanh đi!"
"Đồng Đồng, vậy sau khi ta trở về có thể ngủ trên giường ngươi sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Không được!" Thu Đồng có chút giận: "Này, kêu ngươi đi làm chút chuyện, sao ngươi lại có lắm điều kiện vậy?"
"Honey, thật ra ta cũng không muốn có nhiều điều kiện như vậy, nhưng tính tự giác của ngươi cần phải được tăng cao hơn nhiều."
Hạ Chí đứng lên: "Tỷ như hiện tại ta sắp đi, ngươi nên chủ động tới tạm biệt ta nha."
"Ta đặt vé máy bay giúp ngươi!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí.
"Ừm, Đồng Đồng, không cần đặt vé máy bay, ta trực tiếp tới trạm xe lửa" Hạ Chí nói xong đột nhiên đi tới trước mặt Thu Đồng, nhanh chóng ấn một cái lên môi nàng.
Không đợi Thu Đồng kịp phản ứng, Hạ Chí đã xoay người đi ra phía ngoài: "Đồng Đồng, tuy ngươi không tự giác, nhưng ta vẫn rất tự giác."
"Lưu manh!" Thu Đồng có chút xấu hổ, lại cũng không thể làm gì. Mà khi nàng thấy Hạ Chí biến mất ở cửa, chẳng biết tại sao, trong lòng lại có cảm giác trống không, giống như trong lúc bất chợt thiếu đi một chút gì.
Thủ đô.
Bệnh viện Luis là một bệnh viện tư nhân danh tiếng cũng không tôi, về phần vì sao bệnh viện này lại lấy cái tên không giải thích được như vậy, không người nào biết.
Tuy bệnh viện Luis thu phí đắt hơn bệnh viện công bình thường một chút, nhưng so sánh với các bệnh viện tư nhân khác, có người nói bệnh viện này vẫn có thể tính là giá cả lương tâm. Mà so sánh ra, phục vụ của bệnh viện Luis tốt hơn nhiều so với các bệnh viện công. Cũng chính vì vậy, trong thời đại danh tiếng của đa số bệnh viện tư nhân rất kém, rõ ràng bệnh viện này lại có danh tiếng tốt.
Nhưng đối với vợ chồng Hứa Đại Hải và Hứa Tiểu Lan, danh tiếng của bệnh viện Luis không liên quan gì tới bọn hắn, trước đây bọn hắn cũng chưa từng nghe nói tới bệnh viện này. Trước đây thậm chí ngay cả thủ đô bọn hắn cũng chưa từng tới bao giờ. Mà hiện tại, sở dĩ bọn hắn tới bệnh viện Luis, đơn giản là vì nữ nhi của bọn hắn, Hứa Nguyện, đang ở trong bệnh viện này.
"Thúc thúc, a di, hộ sĩ nói... Một nữ hài tử hai mươi tuổi vội vã đi tới, muốn nói lại thôi, đường như nàng muốn nói cái gì đó nhưng lại có chút không dám mở miệng.
Nữ hài tử này tên Uông Tĩnh, cũng là sinh viên Đại học Sư phạm Thủ đô, là bạn học cùng lớp của Hứa Nguyện, hơn nữa hai người bọn họ còn ở cùng một nhà trọ. Lần này, trên thực tế, nếu không có Uông Tĩnh, sợ rằng hai vợ chồng Hứa Đại Hải và Hứa Tiểu Lan vốn không thể tìm được nam bắc ở nơi này.
Uông Tĩnh nhìn Hứa Đại Hải và Hứa Tiểu Lan, trong lòng rất khó chịu. Giờ khắc này, nàng có cảm giác hết sức vô lực, nàng rất muốn trợ giúp bọn hắn nhưng nàng lại bất lực, điều duy nhất nàng có thể làm chính là làm chân chạy, bởi vì Hứa Tiểu Lan đi đứng bất tiện, mà Hứa Đại Hải thì vốn không thể nói.
Phụ mẫu Hứa Nguyện đều là người tàn tật.
"Vì sao thế giới luôn không công bằng như vậy?" Trong lòng Uông Tĩnh hết sức khó chịu. Trong mắt nàng, Hứa Nguyện gần như hoàn mỹ, thiện lương, cũng là người có lòng trách nhiệm, tuy điều kiện gia đình rất kém nhưng nàng vẫn luôn rất lạc quan.
Đã là sinh viên năm ba, hàng năm Hứa Nguyện đều có thể lấy được học bổng của trường học, mà chính nàng vẫn luôn làm gia sư bên ngoài, trang trải toàn bộ chỉ phí học đại học. Hơn nữa, nàng làm gia sư kiếm được tiền còn thường xuyên gửi về nhà, chỉ vì mong phụ mẫu có thể cải thiện cuộc sống.
Chính là một nữ hài tốt như vậy, mấy ngày hôm trước lại đột nhiên nhảy lầu. Chẳng qua nàng cũng không nhảy lầu trong trường học, nghe nói nàng nhảy lầu trong một khu dân cư. Bên phía cảnh sát vẫn luôn nói đang điều tra, nhưng tư liệu Uông Tĩnh lấy được rất có hạn, hiện tại nàng cũng không biết rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Điều duy nhất nàng biết là, khi Hứa Nguyện nhảy lầu, hẳn nàng đang làm gia sư.
Vừa rồi hộ sĩ nói cho Uông Tĩnh, tiền viện phí của Hứa Nguyện đã vượt mức, nếu không nộp phần tiền còn thiếu, sợ rằng bọn họ chỉ có thể để Hứa Nguyện xuất viện. Nhưng Uông Tĩnh rất rõ ràng, phụ mẫu Hứa Nguyện vốn không có tiền, tiền nằm viện mấy ngày này vẫn là nàng nghĩ biện pháp mượn các bạn học.
Vấn đề nằm ở chỗ năng lực của nàng cũng rất có hạn, hiện tại nàng cũng không có biện pháp nào khác.
"Tiểu Uông, là, là phải đóng thêm tiền sao?" Hứa Tiểu Lan mở miệng hỏi. Tuy Hứa Tiểu Lan đi đứng bất tiện, nhưng thật ra nàng cũng không ngu dốt, nàng cũng đoán được đại khái đã có chuyện gì xảy ra.
"Đúng vậy, a di, thật xin lỗi, ta cũng không nghĩ ra được biện pháp nào..." Trong giọng nói của Uông Tĩnh tràn đầy áy náy.
"Tiểu Uông, ngươi nói xin lỗi cái gì, ngươi đã giúp chúng ta nhiều như vậy, có gì phải xin lỗi?" Hứa Tiểu Lan lắc đầu: "Hứa Nguyện quen biết bạn học tốt như ngươi vậy, thật đúng là may mắn của nàng. Chỉ có điều, ta và cha Hứa Nguyện quá vô dụng, chúng ta đều...
Vành mắt Hứa Tiểu Lan phiếm hồng, Hứa Đại Hải bên cạnh mặc dù không thể nói, nhưng vẻ mặt của hắn cũng tràn ngập thống khổ và tự trách.
"Không, a di, thúc thúc, hai người có thể dạy dỗ ra nữ nhi tốt như Hứa Nguyện đã rất giỏi rồi. Hứa Nguyện vẫn luôn nói với ta, nói hai người là bậc cha mẹ vĩ đại nhất..." Uông Tĩnh cũng có chút muốn khóc, vì sao có đôi khi trời cao lại không công bằng đến mức như vậy?
"Xin hỏi, vị nào là mẫu thân của Hứa Nguyện?" Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.
Uông Tĩnh và Hứa Tiểu Lan cùng quay đầu, sau đó bọn hắn lập tức thấy được một nữ nhân trẻ tuổi.