Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 913 - Chương 912: Giết Ngươi Tương Đối Đơn Giản (2)

Chưa xác định
Chương 912: Giết ngươi tương đối đơn giản (2)

Hiện tại cũng không phải chạng vạng, mà trông càng giống buổi trưa hơn.

Nhưng đầu quái điểu kia lại vẫn đang di động, hơn nữa nó vừa đụng lên trên người Hạ Chí.

Một cái đụng này, quái điểu đột nhiên phát ra một tiếng gào thét, sau đó trực tiếp hóa thành mảnh nhỏ, biến thành một đôi linh kiện, cứ như vậy mà tán loạn trên mặt đất.

Mà lúc này đây, nếu có người kiểm tra một chút sẽ phát hiện, con quái điều này cũng không có thân thể máu thịt, thoạt nhìn rõ ràng những linh kiện này đều là gỗ.

"Ngươi mới làm hỏng món đồ chơi của ta." Trong giọng nói của Đát Kỳ lại có một chút nũng nịu: "Như ngươi là không thể tán gái được."

"Như ngươi cũng không thể mê hoặc được ta." Hạ Chí thản nhiên nói.

"Đúng không?" Đát Kỷ cười một tiếng quyến rũ, sau đó nàng ngẩng đầu, phát ra một tiếng hô nhẹ nhàng duyên dáng, đồng thời dùng ngón tay ngọc trắng nõn mảnh khảnh chỉ một cái lên không trung: "Nha, xem, có mây xám!"

Trên mặt Hạ Chí lộ ra một tia cổ quái, hắn thật sự ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó hắn phát hiện, trên bầu trời thật sự có mây xám, nói cho đúng hơn đó là một cái máy bay màu xám tro.

Máy bay đang rơi thẳng xuống, vọt về phía hắn.

Oanh!

Máy bay rơi rất nhanh, sau đó trực tiếp nổ tung.

Sóng khí do vụ nổ tung sinh ra lan tràn tứ tán. Mái tóc dài của Đát Kỷ bị gió lớn thổi bay lên, cạp váy cũng lắc lư theo gió, lại khiến nàng càng lộ vẻ phong hoa tuyệt đại.

Rất nhanh sóng khí đã tán đi, bụi bặm biến mất, Hạ Chí trong vụ nổ tung vẫn đứng ở nơi đó như cũ, hoàn hảo không chút tổn hại.

"Ngươi chỉ có chút năng lực nhỏ nhoi ấy sao?" Hạ Chí đứng ở nơi đó, thản nhiên nói.

"Cần ta thả một cái vệ tỉnh cho ngươi xem không?" Đát Kỷ nhẹ nhàng cười một tiếng, thoạt nhìn có hơi bướng bỉnh, mà lời của nàng mới vừa dứt, trên bầu trời lại có một quái vật lớn ngã xuống, thoạt nhìn, dường như đó thật sự là một cái vệ tỉnh?

Nhưng lần này, con vật khổng lồ kia còn chưa rơi trên mặt đất đã trực tiếp biến mất giữa không trung, không phải hóa thành mảnh nhỏ mà là hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Mau nhìn, mặt trời đã rơi xuống rồi!" Hiện tại Đát Kỷ không giống như đang quyết đấu sinh tử với người khác, ngược lại giống như đang chơi game.

Mà theo giọng nói này của nàng, một hỏa cầu thật lớn đang rơi thật nhanh từ bên trên xuống, trông hệt như mặt trời đang rơi vậy.

Chỉ có điều trên thực tế, mặt trời còn đang ở trên trời đây.

Hỏa cầu thật lớn này nhanh chóng rơi trên mặt đất, sau đó dường như đốt lên cả vùng, trong khoảnh khắc, dường như toàn bộ thế giới đều bắt đầu bốc cháy rừng rực. Nhưng khi ngọn lửa đốt đến bên cạnh Hạ Chí, lại đột nhiên biến mất toàn bộ.

"Ngươi cảm thấy ngươi làm như vậy có thể giết chết ta sao?" Hạ Chí mở miệng, nhưng trong giọng nói của hắn lại không có bất kỳ giễu cợt gì. Trên thực tế, lúc này sắc mặt hắn có vẻ hơi ngưng trọng.

Bởi vì hết thảy vừa phát sinh, dù là trong mắt hắn cũng rất không thể tưởng tượng nổi. Nơi này là thế giới của hắn, vốn dĩ hắn có thể khống chế hết thảy thế giới. Nhưng không hề nghi ngờ, hiện tại có một số việc đã không nằm trong tầm khống chế của hắn.

"Không, thật ra ta đang dụ dỗ ngươi." Đát Kỷ thản nhiên cười cười, đột nhiên nàng xoay người một cái tại nguyên chỗ, hoa tươi tung bay khắp bốn phía chúng quanh nàng, sau đó bay đi xa.

Trong nháy mắt, hoa tươi đã đây khắp toàn bộ thế giới, mà Đát Kỳ lại bắt đầu nhảy múa ca hát trong hoa tươi: "Ta là Đát Kỷ, Đát Kỷ xinh đẹp...

Vẫn là bài hát kia, là ca khúc Đát Kỷ} nổi tiếng toàn thế giới nhưng lại đã biến mất chỉ trong vòng mười phút. Nhưng nói đúng ra, bài hát này chỉ giống phần lời, mà ý vị bài hát đã hoàn toàn khác hẳn.

Đát Kỷ ca hát nhảy múa trong tiên hoa, thoạt nhìn dường như nàng có chút vui vẻ, nhưng trong tiếng hát của nàng lại có cô đơn sâu đậm, còn có cô độc.

Một khúc kết thúc, chỉ nháy mắt toàn bộ hoa tươi héo rũ, một thế giới vốn tràn ngập hoa tươi trong nháy mắt đã hoàn toàn tĩnh mịch.

Suốt toàn bộ quá trình, Hạ Chí đều không ngăn cản Đát Kỷ ca hát nhảy múa, hắn chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, không biết đang lẳng lặng thưởng thức hay là đã trầm mê vào trong.

"Ngươi nên biết, ta không sẽ đồng tình với ngươi." Giọng nói bình tĩnh của Hạ Chí lại vang lên, mà theo tay hắn vung lên, hoa tươi khô héo này chỉ nháy mắt đã biến mất sạch sẽ.

"Nhưng thật ra ngươi cũng không dám giết ta." Đát Kỷ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đây là thế giới mới ngươi chế tạo ra, ngươi cho rằng trong thế giới này, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của ngươi. Nhưng hiện tại ngươi đã biết, sự thật cũng không phải như thế, cho nên ngươi không cách nào xác định, bài hát kia của ta liệu có thể tạo thành ảnh hưởng gì với người khác hay không."

Một cái ghế đột nhiên xuất hiện trước mặt Đát Kỷ. Nàng chậm rãi ngồi xuống, đồng thời trước mặt nàng đột nhiên nhiều thêm một chiếc đàn cổ: "Quan trọng nhất là, ngươi vốn không cách nào xác định, nếu như ta chết rồi, Thu Đồng có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không?"

"Mỗi một người có ý đồ thương tổn tới Đồng Đồng, hiện tại đều đã chết" Giọng nói của Hạ Chí hơi lạnh.

"Thật ra ta có thể nói cho ngươi biết, cho dù ta chết đi, Thu Đồng cũng sẽ không chết. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ ngươi có thể tin lời ta nói là thật sao?" Đát Kỳ lại dùng ngón tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng xẹt qua trên đàn cổ, giai điệu động lòng người chảy ra, mà giọng nói động lòng người của nàng cũng lần nữa vang lên: "Hạ Chí, ngươi có từng nghĩ một vấn đề, sư phụ của ngươi là tự nhiên tử vong thật sao?"

Bình Luận (0)
Comment