Một thanh niên trẻ tuổi vóc dáng hơi gầy gò lẳng lặng đứng ở nơi đó. Tuy dung mạo hắn cũng không thể tính là rất anh tuấn, nhưng trên người hắn lại tự một luồng khí chất đặc biệt không cách nào nói ra được.
Vừa liếc mắt nhìn qua, dường như hắn rất bình thường, nhưng nhìn lần thứ hai lại khiến người ta cảm thấy hắn bất phàm.
Có lẽ trên đời này sẽ có rất nhiều người khinh thị nam nhân trước mặt, nhưng Đát Kỷ sẽ không, bởi vì nàng biết hắn rất cường đại.
"Đát Kỷ tiểu thư" Mấy bóng người cùng lúc xuất hiện, một bộ muốn bảo vệ Đát Kỷ.
"Lui ra." Đát Kỷ nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
"Vâng!" Năm người đồng thời biến mất, trong viện cũng chỉ còn lại Đát Kỷ, còn có Hạ Chí vừa mới xuất hiện.
Lúc này đang là hoàng hôn, sắc trời gần tối nhưng chưa tối hẳn.
Hạ Chí nhìn Đát Kỷ cách đó không xa, sắc mặt có vẻ hơi ngưng trọng. Hắn cũng không nói lời nào, cũng không có bất kỳ hành động gì, chỉ nhìn Đát Kỷ như vậy.
Đát Kỷ chậm rãi đi về phía Hạ Chí, váy trắng chấm đất, tóc dài như thác nước rũ đến gót chân, mà trong đó lại có mấy sợi tóc dài theo gió nhẹ mà bay lên.
Mặt trời như đang nhanh chóng xuống núi, phong hoa tuyệt thế của Đát Kỷ khiến ánh sáng mặt trời cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ, đang có ý đồ rời đi.
"Ba phút." Âm thanh tự nhiên nhẹ nhàng phun ra từ trong miệng Đát Kỷ: "Từ khi ta có ký ức tới nay, ngươi là người đầu tiên có thể nhìn ta ba phút vẫn không nhúc nhích như cũ..."
Còn chưa dứt lời, Đát Kỳ lại ngừng lại, sau đó nở nụ cười.
"Không, ngươi cũng không phải thờ ơ thật sự." Nụ cười của Đát Kỷ khiến thiên địa thất sắc: "Mới vừa rồi ngươi khiến nhịp tim của mình trở nên chậm hơn, ta nghĩ, đây mới là tốc độ tim đập của ngươi bình thường. Nói cách khác, trước đó trái tim ngươi đập nhanh hơn."
"Ngươi còn khó tìm hơn một chút so với ta tưởng tượng." Rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh: "Khúc hát của ngươi không tệ lắm, nhưng ngươi nên nghĩ đến, ta sẽ nghe được bài hát kia"
"Ta là một người theo đuổi hoàn mỹ, cho nên cuối cùng ta sẽ xem xét đến tất cả khả năng" Đát Kỷ không chút hoang mang nói: "Mà ngươi khiến bài hát kia của ta hoàn toàn biến mất khỏi internet, ngược lại đúng là trợ giúp lớn nhất với ta, bởi vì hiện tại, những người từng nghe bài hát này sẽ có ký ức càng thêm khắc sâu với bài hát ấy."
"Chỉ cần ngươi biến mất, ký ức rồi cũng sẽ biến mất." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Ngươi định giết ta sao?" Đát Kỳ lại nổ nụ cười, sắc trời đang trở tối lại vì nụ cười của nàng mà như chợt sáng lên một chút.
Nụ cười của nàng tựa như đang phóng ra ánh sáng óng ánh.
Ánh mắt Hạ Chí lóe lên một tia thần thái khác lạ, hắn không nói gì, chỉ nhìn Đát Kỷ, dường như hơi xuất thần.
Không có từ ngữ có thể miêu tả chuẩn xác dung mạo của Đát Kỷ, ngũ quan của nàng, da thịt của nàng, khuôn mặt của nàng, thân thể của nàng, khí chất của nàng, hết thảy tất cả, có thể hình dung gần chính xác nhất sợ rằng cũng chỉ có hai chữ kia, chính là, hoàn mỹ.
Hoàn mỹ, đó là một loại hoàn mỹ chân chính. Nhiều khi, hoàn mỹ chẳng qua chỉ là một từ ngữ hình dung mang theo tính khoa trương. Mà ở chỗ Đát Kỷ, hoàn mỹ lại là từ ngữ miêu tả dè dặt nhất. Trên người nàng, mặc dù dùng kính hiển vi chính xác nhất cũng không thể nhìn thấy một chút tỳ vết nào.
"Lão sư đã từng nói với ta, người giống như ngươi, ngàn năm thậm chí vạn năm cũng chưa chắc đã xuất hiện một. Đám người bình thường sẽ cho rằng ngươi là hồ yêu chuyển thế, thậm chí sẽ trực tiếp cho rằng ngươi chính là hồ ly tỉnh. Nhưng kỳ thật, ngươi cũng là người." Rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng, chậm rãi nói: "Nói theo một ý nghĩa nào đó, ngươi chẳng qua chỉ là một loại nhân loại, vì gien không ngừng đột biến, cuối cùng thậm chí còn đạt tới hoàn mỹ. Mà khi một nhân loại hoàn mỹ như vậy là phái nữ, đương nhiên sẽ có được sức mạnh cực kỳ đáng sợ."
Nhẹ nhàng thở ra, Hạ Chí tiếp tục nói: "Cái gọi là cười một tiếng khuynh thành, cười hai tiếng khuynh quốc, đối với người như ngươi, thật ra chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay:"
"Thế nhưng ngươi là ngoại lệ" Trong giọng nói động lòng người của Đát Kỷ mơ hồ có một chút hân hoan.
"Lão sư còn từng nói với ta, nếu như gặp phải người như vậy, thông thường ta chỉ có hai lựa chọn." Hạ Chí tiếp tục nói: "Hoặc là có được nàng, hoặc là giết nàng"
"Như vậy, ngươi muốn có được ta hay là muốn giết ta?" Khóe miệng Đát Kỷ cong lên độ cong tuyệt mỹ, nàng dùng đôi mắt gần như hoàn mỹ nhìn Hạ Chí, trong con ngươi loé lên tia sáng đặc biệt nào đó.
"Ta cảm thấy ta vẫn nên giết ngươi tương đối đơn giản hơn một chút." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Thật ra ta cũng có hai lựa chọn." Đát Kỷ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Mê hoặc ngươi, hoặc là giết ngươi."
Dừng lại một chút, Đát Kỷ tiếp tục nói: "Cũng giống với ngươi, ta cũng muốn lựa chọn phương thức càng đơn giản hơn, cho nên ta cũng quyết định, vẫn nên giết ngươi đi."
Một luồng khí thế khó hiểu đột nhiên phun ra từ trên người Đát Kỷ. Trang viện đột nhiên bắt đầu rung động kịch liệt, một giây sau, một tiếng thét chói tai quái dị truyền đến từ dưới đất, ngay sau đó, một con quái điểu đột nhiên chui lên!
Con quái điểu to lớn cánh dài chừng mười trượng này bỗng nhiên vỗ cánh, sau đó lại bay về phía Hạ Chí. Tốc độ của quái điểu rất nhanh, chớp mắt đã bay đến trước mặt Hạ Chí, sau đó trực tiếp đụng lên trên người Hạ Chí.
Hạ Chí không động, nhưng thế giới bốn phía lại đột nhiên thay đổi, không còn là trong viện, cũng không còn ở thủ đô, bốn phía hoàn toàn trống trải, mặt trời nhô lên cao, thậm chí ngay cả thời gian cũng xuất hiện biến hóa.