Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 911 - Chương 910: Rốt Cục Chúng Ta Cũng Gặp Mặt (2)

Chưa xác định
Chương 910: Rốt cục chúng ta cũng gặp mặt (2)

Khẽ cắn môi, rốt cục Diệp Mẫn cũng không nói thêm gì nữa, xoay người bước nhanh rời đi. Ả cần biết rõ lai lịch của Hạ Chí trước. Hơn nữa, có một số việc cũng không phải ả có thể quyết định, ả nhất định phải mau chóng báo cáo việc này.

"Ngươi là..." Uông Tĩnh nhìn Hạ Chí, hoàn toàn không biết rõ tình trạng. Vì sao hôm nay lại có nhiều người xuất hiện một cách khó hiểu như vậy? Sao lại hết người này tới người khác?

Đầu tiên là một Diệp Mẫn xuất hiện đưa tiền, hiện tại lại có thêm một người tên Hạ Chí xuất hiện, trực tiếp đuổi Diệp Mẫn đi. Hơn nữa nghe ý của hắn, dường như Diệp Mẫn có vấn đề?

"Chào ngươi, Hứa a di" Hạ Chí lại không trả lời vấn đề của Uông Tĩnh, mà chỉ nhìn về phía Hứa Tiểu Lan, giọng điệu còn rất khách khí: "Ta là lão sư trường trung học phổ thông Minh Nhật, cũng là bạn trai của Thu Đồng. Đồng Đồng nhà chúng ta nhận được điện thoại xin giúp đố của ngươi, nên nàng để ta tới xử lý chuyện này."

"A, ngươi là bạn trai của Thu Đồng tiểu thư? Thật tốt quá, vậy thì thật tốt quá, Thu Đồng tiểu thư đúng là người tốt!" Vẻ mặt Hứa Tiểu Lan tràn đầy kinh hỉ. Mà Hứa Đại Hải đang ở bên cạnh tuy không thể nói chuyện nhưng cũng mừng rỡ, ở đó không ngừng hoa tay múa chân.

Sau đó, một màn khiến Uông Tĩnh ngạc nhiên xuất hiện, vậy mà Hạ Chí lại cũng có thể làm ra mấy thủ thế với Hứa Đại Hải. Trong lúc nhất thời Uông Tĩnh có chút ngây người, đường như người này còn biết ngôn ngữ của người câm điếc?

"Các ngươi không cần lo lắng, Hứa Nguyện sẽ tỉnh lại" Hạ Chí cười nhạt một tiếng, an ủi Hứa Đại Hải và Hứa Tiểu Lan một câu.

Trong lúc nói chuyện, một y tá vội vàng chạy về phía bên này.

"Các ngươi là người nhà của Hứa Nguyện sao?" Hộ sĩ nhanh chóng hỏi.

"A, vâng, chúng ta sẽ nộp tiền ngay... Uông Tĩnh vội vã tiếp lời, nàng vô thức cho rằng hộ sĩ tới để thúc trả phí.

"Không phải vấn đề trả tiền, Hứa Nguyện đã tỉnh, hiện tại bác sĩ đang kiểm tra cho nàng. Các ngươi đừng lo lắng, ta cố ý đến để báo cho các ngươi một tiếng." Y tá kia nói nhanh một câu, cuối cùng nàng lại bổ sung: "Tiền nằm viện kia tốt nhất các ngươi nên nộp thêm một ít."

"A, đã tỉnh thật rồi? Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi!" Hứa Tiểu Lan nói xong, giọng nói lại nghẹn ngào: "Hạ lão sư, ngài thật đúng là cứu tinh của chúng ta, ngài vừa tới Hứa Nguyện đã tỉnh..."

Nét mặt Uông Tĩnh hơi cổ quái. Theo lý thuyết, hẳn chuyện Hứa Nguyện tỉnh lại không liên quan gì tới Hạ Chí mới đúng. Chẳng qua thời gian này cũng quá trùng hợp.

"Cái kia... Hạ lão sư, ta là bạn cùng ký túc xá của Hứa Nguyện. Ta tên Uông Tĩnh. Diệp Mẫn vừa rồi là thế nào vậy?" Lúc này Uông Tĩnh lại không nhịn được hỏi. Thật ra nàng vẫn cảm thấy chuyện Hứa Nguyện nhảy lầu có vấn đề. Dưới cái nhìn của nàng, người lạc quan như Hứa Nguyện trừ phi lâm vào tình huống vạn bất đắc dĩ, nếu không nàng không thể nào nhảy lầu.

"Chờ sau khi Hứa Nguyện tỉnh lại lại nói sau đi." Trên tay Hạ Chí có thêm một tấm thẻ, hắn đưa cho Uông Tĩnh: "Trong tấm thẻ này có mười vạn, mật mã là sinh nhật của Hứa Nguyệt, mặt trái thẻ có số điện thoại của ta, có việc gì cứ gọi điện thoại cho ta."

"À, tốt, tốt." Uông Tĩnh nhận lấy thẻ ngân hàng, sau đó nàng lại không nhịn được hỏi một câu: "Hạ lão sư, ngươi muốn đi sao?"

Uông Tĩnh vốn tưởng rằng Hạ Chí sẽ ở lại chỗ này một lúc, nhưng thoạt nhìn, dường như Hạ Chí đang vội vã rời đi.

^v„m "Ta còn có một số việc phải xử lý ở đây." Hạ Chí gật đầu, sau đó Hạ Chí lại lên tiếng chào phụ mẫu Hứa Nguyện, rồi xoay người rời đi.

"Người này bận rộn như vậy sao?" Uông Tĩnh thầm nói. Suy nghĩ một chút, nàng lại chạy nhanh tới chỗ đóng tiền, phải quét thẻ thử xem có thể nộp tiền hay không.

Hạ Chí mau chóng rời khỏi bệnh viện. Với hắn, chuyện ở bệnh viện thật sự chỉ là chuyện nhỏ. Mà mục đích chân chính khiến hắn tới nơi này là vì một người khác.

Là nữ nhân tên Đát Kỷ kia.

Trong bài hát kia Hạ Chí phát hiện đồ vật không tầm thường, đó không chỉ là một ca khúc, nhưng hắn lại chưa thể biết rõ hoàn toàn đó là cái gì. Hắn chỉ phát hiện, thứ đó có thể mang đến nguy hiểm cho người từng nghe nó. Mà quan trọng nhất là Thu Đồng cũng đã từng nghe bài hát kia, hơn nữa nàng còn rất thích.

Hắn cần tìm được Đát Kỷ, nhưng hiện tại hắn lại vẫn chưa biết Đát Kỷ có hình dáng ra sao. Mặc dù hiện tại hắn có thể xác định Đát Kỷ đang ở thủ đô, nhưng vấn đề duy nhất là hắn không biết vị trí cụ thể của Đát Kỷ ở thủ đô.

Nhưng với hắn, chuyện này cũng không quá khó khăn, hắn chỉ cần tốn thêm một chút thời gian để tìm kiếm mà thôi.

Rời khỏi bệnh viện, Hạ Chí lững thững đi trên đường thủ đô.

Nhưng trên thực tế, không có người nào chú ý tới sự hiện hữu của hắn, hắn như đang ẩn thân trong sóng người. Mà tốc độ đi bộ của hắn cũng tương đối nhanh, một giây trước hắn còn ở nơi này, nhưng một giây sau vậy mà hắn đã đi tới vị trí cách đó hơn trăm mét, thậm chí là chỗ càng xa hơn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua. Nguyên một buổi chiều, dường như Hạ Chí đã đi dạo khắp thủ đô. Mà giờ khắc này, trong thủ đô cũng đã có người biết hắn đến.

"Đại thiếu gia, Hạ Chí đã tới, bên phía Lý gia đang điều tra hắn."

Phía sau Triệu gia đại thiếu gia, một nữ tử trẻ tuổi đang hội báo.

"Đã biết, nhớ kỹ, chúng ta phải triệt để không đếm xỉa đến." Triệu gia đại thiếu chậm rãi nói.

Trong một đại trạch viện khác, Đát Kỷ đang ngồi trong sân, ở trước mặt nàng lại đặt một chiếc đàn cổ. Chỉ là lúc này nàng cũng không khảy đàn.

"Đát Kỷ tiểu thư, Hạ Chí đã tới thủ đô." Một nữ nhân đứng sau lưng Đát Kỷ nói.

"Đúng vậy, hắn đã đến." Đát Kỷ chậm rãi đứng lên, xoay người: "Hạ Chí, rốt cục chúng ta cũng gặp mặt."

Bình Luận (0)
Comment