"Đây là tiền của chúng ta, ta cất tiền ở trong này thì đã sao? Mau buông, buông!" Lúc này nữ nhân kia đã có chút hổn hển quát to lên.
Thế nhưng lúc này, dường như ả không được bất kỳ người nào đồng tình. Đầu năm nay, chưa từng thấy qua người nào lại giấu tiền như thế, phần lớn người đều bỏ tiền trong ngần hàng, rất ít người còn cất trong tủ bảo hiểm nhà mình. Mà người cố ý làm ngực giả để cất tiền vào trong, ngoại trừ ăn trộm thật không thể nghĩ ra được bất kỳ khả năng nào khác.
"Chắc chắn đây là ăn trộm rồi?"
"Còn phải nói gì nữa sao? Chắc chắn là vậy, cho dù giấu tiền trong áo lót cũng có thể giải thích được, nhưng ngươi đã từng thấy ai lại giấu cả đồng hồ đeo tay trong áo lót chưa?"
"Đúng vậy, thật quá mức, lại có thể trộm tiền cứu mạng của lão thái thái!"
"Ăn trộm chết tiệt, lần trước lão tử đã từng bị trộm ở bệnh viện một lần!"
"Thảo, ta hận nhất ăn trộm!"
Đám quần chúng vây xem không rõ ràng chân tướng trong truyền thuyết luôn có thể trở mặt thật nhanh. Vì vậy, một phút đồng hồ trước bọn hắn còn cảm thấy nữ nhân gợi cảm đang bị người sàm sỡ, mà giờ khắc này, bọn hắn lại hận không thể đánh chết tên trộm trước mặt.
"Ta... ta có ba vạn tệ, ba sấp, dùng dây thun buộc lại. Đúng rồi, có một sấp tiền còn bị người viết chữ lên ngay tờ đầu tiên..." Lúc này lão thái thái kia mới biết được chuyện đã xảy ra bên này, vừa nói vừa vội vàng đi về phía bên này, mà trên mặt đất lại vừa đúng có ba sấp tiền.
"Thái thái, trên này có chữ viết, ngươi xem có phải của ngươi không?" Hộ sĩ đã tìm được chữ viết từ trên một sấp tiền trong số đó.
"Đúng đúng đúng, là ta, là ta, quá cảm ơn ngươi, tiền của ta, tiền của ta đã được tìm về!" Lão thái thái hài lòng vô cùng, vội vàng cầm lấy tiền, chạy tới chỗ đóng tiền: "Nhanh, ta muốn trả phí, cháu gái ta còn đang chở giải phẫu đây...
"Đó là tiền của ta, là tiền của ta..." Nữ nhân gợi cảm kia còn đang ở đó hô to, lúc này, đương nhiên ả không thể thừa nhận tiền là ả trộm được.
"Chuyện gì xảy ra?" Lúc này, rốt cục bảo vệ của bệnh viện cũng chạy tới.
"Là hắn... A không đúng!" Hộ sĩ đầu tiên là chỉ về phía nam tử hơi gầy, nhưng ngay sau đó nàng nhớ tới không đúng: "Nhanh bắt lấy nàng, nàng là ăn trộm."
"Người này cũng là trộm, giao cho các ngươi." Nam tử kia đầu tiên là đẩy nữ nhân về phía bảo vệ, sau đó lại đá một đá lên trên người nam tử khôi ngô, trực tiếp đá nam tử khôi ngô ngã xuống đất.
Mọi người lại ngẩn ngơ, thì ra thanh niên này và nữ nhân kia là cùng một phe?
Nghĩ như vậy, bọn họ cũng thấy bình thường, chỉ có điều vì sao người này lại biết rõ ràng như vậy? Hắn không phải là cảnh sát đặc vụ mặc thường phục chứ?
Trong lúc không ít người bắt đầu suy đoán thân phận của nam nhân hơi gầy, lại phát hiện người này đã đi về một phương hướng khác.
Uông Tĩnh đang nhìn tình cảnh bên này, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Người kia thật thần kỳ, ai cũng không nghĩ tới nữ nhân xinh đẹp gợi cảm như vậy lại là ăn trộm, mà người này còn biết tên ăn trộm giấu tiền ở nơi kia. Hơn nữa, thần kỳ nhất là người này lại dám trực tiếp kéo áo ngực của người ta xuống, hắn không sợ bản thân mình sẽ bị người ta coi thành lưu manh, cuối cùng bị bắt đi sao?
Trong lúc đang ngạc nhiên, Uông Tĩnh đột nhiên phát hiện có điểm gì đó không đúng, dường như người này đang nhìn nàng?
Hơn nữa, dường như hắn đang đi về phía bên này?
Trong lúc Uông Tĩnh mù mờ khó hiểu, nam nhân kia đã đi tới trước mặt nàng. Mà lúc này đây, nam nhân lại nói, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh như cũ: "Ngươi muốn mất mặt rời đi như nữ nhân kia hay là hiện tại ngoan ngoãn tự mình cút đi?"
Uông Tĩnh sửng sốt, đang muốn nói điều gì lại đột nhiên phát hiện có điểm gì đó không đúng. Hình như người này không nói chuyện với nàng, bởi vì hắn đang nhìn Diệp Mẫn bên cạnh.
"Ngươi đang nói chuyện với ta?" Sắc mặt Diệp Mẫn hơi khó coi, dường như có chút không giải thích được.
"Hiện tại ta hơi bận, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ ngươi. Ngươi cút ngay về Lý gia nói cho cái người đã phái ngươi tới, kêu hắn ngoan ngoãn giao ra người đã khiến Hứa Nguyện nhảy lầu kia. Nếu nội trong hôm nay các ngươi không giao người, các ngươi sẽ biết hậu quả." Giọng điệu của nam nhân vẫn bình tĩnh như cũ: "Nhớ kỹ tên của ta, ta tên Hạ Chí, Hạ Chí trong hai mươi bốn tiết khí kia, nếu như các ngươi không biết ta là ai, hiện tại các ngươi đi tìm kiếm còn kịp."
"Ta không biết ngươi đang nói gì..." Sắc mặt Diệp Mẫn có chút khó coi, nhưng hiển nhiên ả còn không muốn rời đi như vậy.
"Ngươi nghĩ ta không biết cái gọi là quỹ ngân sách 24h này của các ngươi, ngày hôm qua vốn còn không tồn tại, là các ngươi mới vừa đăng ký xong mấy giờ trước? Nếu Hứa Nguyện nằm lên chiếc xe được các ngươi gọi là xe cứu thương, sợ rằng nàng sẽ hoàn toàn biến mất!" Giọng nói của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Hiện tại ta không có tâm tình quan tâm tới đám tiểu nhân vật các ngươi. Ta nói một lần cuối cùng, cút cho ta!"
Sắc mặt Diệp Mẫn trở nên tái nhợt. Ả còn muốn nói điều gì, nhưng những chuyện nữ nhân gợi cảm đã gặp phải vừa nãy ả cũng đã thu hết vào đáy mắt. Mà tuy ả vốn không biết Hạ Chí là ai, nhưng ả lại tin tưởng nếu hiện tại ả không đi, có thể kết quả sẽ rất khó coi.
Quan trọng nhất là, vì sao người tên Hạ Chí này lại biết rõ ràng mọi chuyện như vậy? Thậm chí hắn còn biết lai lịch thực sự của nàng. Rốt cục hắn là ai?