Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 915 - Chương 914: Cho Ta Tự Do (2)

Chưa xác định
Chương 914: Cho ta tự do (2)

"Rốt cuộc Thiên Cung nằm ở đâu?" Hạ Chí lạnh lùng hỏi, hắn đã từng hỏi người đến từ Thiên Cung vài lần, thế nhưng đều không có được đáp án.

"Không người nào biết được rốt cuộc Thiên Cung nằm ở đâu"

Đát Kỷ khẽ lắc đầu: "Thiên Cung là một không gian rất đặc biệt, cái không gian này vẫn luôn vận động. Mà khi đám người chúng ta rời khỏi Thiên Cung, nếu muốn trở về nhất định phải đợi một năm. Ở nơi chúng ta đi ra, chúng ta có thể tìm được cửa vào lâm thời. Nhưng ta nghĩ hẳn ngươi không thể đợi tới một năm."

Quả thật Hạ Chí không thể đợi tới một năm, phẫn nộ trong lòng hắn đã có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

"Ta không cách nào giúp ngươi tìm được lối vào Thiên Cung, nhưng ngươi có thể." Đát Kỳ lại nói: "Đừng quên, ngươi là dị năng không gian, mặc dù ngươi muốn tìm được không gian do một dị năng giả không gian khác chế tạo ra cũng không dễ, nhưng không phải không có khả năng"

"Ta sẽ tìm được!" Hạ Chí cắn răng, đột nhiên ngửa mặt lên trời điên cuồng một tiếng gầm. Đại địa rung động mãnh liệt, bầu trời đồng thời nổ tung, mà luồng sát khí nồng nặc trên người Hạ Chí cũng đột nhiên bộc phát ra, như thoáng cái đã lấp đầy toàn bộ không gian!

Ầm ầm...

Vụ nổ trải rộng toàn bộ không gian. Trong tiếng gào thét điên cuồng của Hạ Chí còn tràn ngập phẫn uất và không cam lòng, còn có một loại bi thương nồng đậm.

Đát Kỷ đã đứng lên, đàn cổ bên người nàng đã nát bấy biến mất từ lâu, nhưng bên cạnh nàng không ngừng xuất hiện đủ loại đồ vật, từ bình phong đến thủy tinh thậm chí xuất hiện một loạt cây... Mấy thứ này đều đang bị sát khí của Hạ Chí nhanh chóng trừ khử, nhưng dường như cũng bởi vậy mà bảo vệ Đát Kỷ không bị thương tổn.

Nhìn Hạ Chí đang phẫn nộ mà điên cuồng gào thét, trong cặp mắt xinh đẹp dị thường của Đát Kỷ xuất hiện một chút màu sắc khác thường, phẫn nộ cực hạn này, bi thương không cách nào nói nên lời này, tựa hồ trong lúc lơ đãng đã xúc động nội tâm nàng.

Một giây sau, không gian đột nhiên triệt để đổ nát.

Tất cả biến mất, trở nên yên ắng, mà Đát Kỷ đột nhiên phát hiện nàng đã trở lại trong viện ban đầu.

Đàn cổ vẫn còn, bốn phía có chút an tĩnh, sắc trời đã tối, mà bầu trời lại có thể xuất hiện đầy sao.

"Đát Kỷ tiểu thư" Năm bóng người đột nhiên xuất hiện, một người trong đó mở miệng hỏi: "Hạ Chí đâu?"

"Hắn đi rồi." Đát Kỷ nhẹ nhàng phun ra ba chữ, sau đó ngồi xuống bên cạnh đàn cổ, tiếng đàn nhanh chóng lượn lờ mà lên. Năm người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn lặng lẽ thối lui.

Tây nam, thâm cốc, bên đầm nước.

Hạ Chí lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hắn cứ ngồi ở nơi đó như vậy, trên mặt không nhìn thấy bất kỳ biểu lộ gì.

Bất tri bất giác, đêm đã khuya.

Bên cạnh Hạ Chí đột nhiên xuất hiện thêm một người, một người mặc đồ da bó, gợi cảm, lại như băng sơn, chính là Hạ Mạt.

Hạ Mạt ngồi xuống bên cạnh Hạ Chí nhưng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi cùng hắn như vậy.

"Sao ngươi lại tới đây?" Rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng, giọng nói rất dịu dàng.

"Ngươi đã đến." Hạ Mạt vẫn có vẻ lạnh lùng như trước, lời nói cũng vẫn rất ít chữ, nhưng nàng thật sự đã nói ra nguyên nhân rõ ràng.

Bởi vì Hạ Chí đến, cho nên nàng cũng đến.

"Ta chỉ đến thăm lão sư" Hạ Chí nhìn nước hồ trong suốt, nhẹ nhàng nói.

"Nàng đối xử rất tốt với chúng ta." Trong giọng điệu của Hạ Mạt dường như cũng có thêm chút đặc biệt.

"Trước khi gặp được lão sư, mỗi ngày chúng ta đều cố gắng chỉ vì có thể lấp đầy bụng. Ban ngày chúng ta lưu lạc trên đường, buổi tối lại ở dưới cầu vượt, chúng ta không muốn làm khất cái, chúng ta muốn đường đường chính chính nuôi sống bản thân mình, thật đúng là vô cùng khó khăn" Hạ Chí bình tĩnh tự thuật chuyện đã qua: "Ta còn nhớ rõ ta đã từng rất nỗ lực đánh đuổi mấy tên côn đồ trêu chọc cô nương, muốn nữ hài tử kia cho ta ít tiền coi như thù lao. Đáng tiếc, trong lúc ta đang đánh nhau với bọn hắn, nữ hài tử kia đã chạy mất"

Hạ Mạt không nói gì, chỉ theo bản năng kề sát Hạ Chí hơn một chút. Thời gian như về tới trước đây, trước đây, nàng vốn như vậy, có chút sợ hãi dựa vào trên người hắn.

"Có một lần, ta có chút khó chịu, bụng đói đến mức không thể động. Sau đó ngươi cho ta một cái bánh bao, ta không hỏi ngươi lấy bánh bao từ đâu tới, nhưng kỳ thật ta biết, đó là ngươi trộm được." Giọng điệu của Hạ Chí có chút mờ ảo: "Ngươi không thích trộm đồ, nhưng lần kia ngươi vẫn trộm, mà khi đó ta đã tự nói với mình, ta không thể lại để ngươi đi ăn trộm."

Thời gian tuổi thơ đầy khó khăn, nay hồi tưởng lại vẫn rõ mồn một trước mắt. Hạ Chí nhẹ nhàng cầm tay Hạ Mạt, sau đó tiếp tục nói thật nhỏ: "Ta còn nhớ rõ ngày đó, mấy tên khất cái tìm được chúng ta, ta vốn cho rằng bọn hắn hiểu lầm chúng ta cướp địa bàn của bọn hắn, liền nói cho bọn hắn biết chúng ta không phải khất cái. Nhưng ta lại không biết, bọn hắn lại muốn để chúng ta biến thành khất cái thành chân"

"Bọn hắn nói nếu như bọn hắn đánh gãy chân của ta, để ta làm ăn mày, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền." Rốt cục Hạ Mạt cũng nói chuyện, hiển nhiên nàng cũng nhớ kỹ chuyện khi đó.

"Ừm, sau đó ta đánh gãy chân của bọn hắn." Hạ Chí nhẹ nhàng gật đầu: "Lại sau đó nữa, lão sư xuất hiện. Mà bắt đầu từ ngày đó, vận mệnh của chúng ta hoàn toàn thay đổi."

Đã từng, hai người bọn họ lưu lạc đầu đường, sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng bắt đầu từ ngày đó, bọn hắn dần dần trở nên không giống người thường, sau đó hắn thành Nhân Hoàng, mà nàng thì đã trở thành Mi.

Nhưng lão sư của hắn đã vĩnh viễn nằm dưới đầm nước này, sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Vốn dĩ không nên như vậy.

Bình Luận (0)
Comment