Cả đêm Hạ Chí đều không hề rời khỏi đầm nước, mà nguyên buổi tối này, Hạ Mạt cũng vẫn luôn ở lại bên cạnh hắn.
Tới khi mặt trời mọc lên ở phương đông, rốt cục Hạ Mạt cũng mở miệng: "Ta phải đi làm."
"Ừm, ta cũng nên đi." Hạ Chí kéo Hạ Mạt đứng lên, sau đó buông lỏng tay nàng ra.
Một giây sau, Hạ Mạt đột nhiên biến mất.
"Lão sư, chờ ta tới Thiên Cung trở về lại đến thăm ngươi." Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra một câu, sau đó đột nhiên biến mất.
Thành phố Thanh Cảng, trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Thu Đồng mới vừa đi vào phòng làm việc. Nàng ngồi một hồi, vẻ mặt hơi bối rối. Qua thêm vài phút đồng hồ sau rốt cục nàng cũng cầm điện thoại di động lên, nhấn một dãy số.
"Chủ nhân số máy ngươi gọi hiện đang nhớ nhung Đồng Đồng, nếu như ngươi là Đồng Đồng, xin không cần tắt máy..." Giọng nói quen thuộc truyền đến từ trong điện thoại, Thu Đồng không nhịn được trợn trắng mắt.
Lại đúng lúc này điện thoại được kết nối, giọng nói của Hạ Chí truyền đến: "Honey, nhớ ta không?"
"Không nhớ!" Thu Đồng tức giận nói.
"Thế nhưng Đồng Đồng, ta nhớ ngươi lắm." Trong giọng nói của Hạ Chí dường như có một chút khác lạ.
"Này, ngươi đã tới thủ đô chưa? Ngươi tìm được Hứa Nguyện rồi sao?" Thu Đồng có chút mất hứng, gia hỏa này một chút thành ý cũng không có. Hôm qua chưa tới giữa trưa hắn đã rời đi, mà sau khi rời đi cũng không gọi điện thoại cho nàng lấy một lần.
Còn nói cái gì mà nhớ nàng. Nếu hắn nhớ nàng thật, chẳng lẽ ngay cả điện thoại cũng không thể gọi cho nàng sao? Làm hại nàng hiện tại còn phải chủ động gọi điện thoại cho hắn!
"Đồng Đồng, ta thật sự nhớ ngươi." Hạ Chí còn nói thêm.
"Đang kêu ngươi nói chính sự đây!" Thu Đồng có chút tức giận, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác ngọt ngào.
"Honey, đây là chính sự." Giọng điệu của Hạ Chí rất chân thành.
"Được rồi, nói chung là ngươi nhanh chóng xử lý xong chuyện bên kia đi!" Thu Đồng có chút bất đắc dĩ, muốn nói chuyện với gia hỏa này một chút cũng khó khăn.
^+ "Đồng Đồng, ta sẽ trở về mau thôi." Hạ Chí trả lời.
"Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta tắt điện thoại đây!" Rất nhanh Thu Đồng đã cúp điện thoại. Sau đó nàng lại nhớ tới, dường như nàng còn chưa hỏi rõ rốt cuộc Hạ Chí đã tìm được Hứa Nguyện hay chưa.
Tuy vậy nhưng Thu Đồng cũng không gọi điện thoại lại nữa. Có lẽ nàng cũng không ý thức được, thật ra nàng chỉ muốn gọi điện thoại cho Hạ Chí mà thôi.
Lúc này, ở thủ đô, bệnh viện Luis.
Hạ Chí vừa cất điện thoại di động, đúng là hắn cảm thấy hơi nhớ Đồng Đồng xinh đẹp thật.
Xoay người, Hạ Chí bước lẹ về phía trước, rất nhanh đã ngừng lại trước cửa một phòng bệnh.
Phòng bệnh chưa đóng cửa, một mỹ nữ đang ngồi trên giường, trên đầu của nàng còn quấn băng gạt. Mà nàng lại chính là Hứa Nguyện vốn đã tỉnh lại từ ngày hôm qua.
Chính như bộ dáng trong trí nhớ của Thu Đồng, Hứa Nguyện có làn da rất trắng, có câu một trắng che trăm xấu, huống hồ ngũ quan của Hứa Nguyện vốn không xấu. Cho nên, thoạt nhìn, nàng có vẻ càng xinh đẹp.
Chí ít, so sánh với bạn học của nàng là Uông Tĩnh, Hứa Nguyện lại có vẻ càng xinh đẹp hơn một chút.
Hiện tại trong phòng bệnh có rất nhiều người, Uông Tĩnh cũng đang ở đây, mà phụ mẫu Hứa Nguyện cũng đều ở đây, ngoài ra còn có một cảnh sát.
"Hứa Nguyện đồng học, ngươi còn nhớ rõ tình huống nào khác không?" Nam cảnh sát chừng ba mươi tuổi đang lập biên bản với Hứa Nguyên.
"Cảnh sát đại ca, chỉ có như vậy thôi. Các ngươi sẽ đi bắt người chứ?" Hứa Nguyện nhìn cảnh sát, có chút mong đợi hỏi.
"Chúng ta sẽ điều tra, nói chung chúng ta nhất định sẽ làm việc theo nếp." Nam cảnh sát làm như rất công bằng nghiêm chỉnh: "Nếu có chứng cứ, chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ một người xấu nào"
"Vậy là tốt rồi, cảm ơn cảnh sát đại ca." Trên mặt Hứa Nguyện lộ ra nụ cười tươi, một bộ cuối cùng cũng yên lòng.
"Ta về bót cảnh sát trước, có tin tức sẽ thông báo cho các ngươi."
Nam cảnh sát đứng lên, sau đó chuẩn bị rời khỏi.
"Không cần báo tới." Lại đúng lúc này, một giọng nói tiếp lời, là Hạ Chí vừa đi vào phòng bệnh: "Dù sao thì chính các ngươi cũng sẽ không thu được tin tức gì."
"Ngươi nói kiểu gì vậy?" Nam cảnh sát quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, rất không vui: "Ngươi là bằng hữu của Hứa Nguyện hay là ai?
Nói chung ngươi không nên nói lung tung, cảnh sát chúng ta sẽ phá án theo lẽ công bằng"
"Lời này chính ngươi tin sao?" Trong giọng điệu của Hạ Chí mơ hồ có chút trào phúng: "Ö trong cục các ngươi, ngươi là cảnh sát vô dụng nhất, ngay cả ăn trộm ngươi cũng không bắt được một người nào. Mà cho tới bây giờ, ngươi cũng chưa từng một mình xử lý bất kỳ vụ án gì. Hiện tại bọn hắn lại phái ngươi tới xử lý chuyện này, ngươi cảm thấy cục cảnh sát các ngươi thật sự muốn phá án theo lẽ công bằng sao?"
"Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn, ngươi có tin ta bắt ngươi lại không?" Sắc mặt nam cảnh sát lập tức đỏ bừng lên, một bộ rất tức giận.
"Ngươi không có can đảm ấy, cũng không có năng lực ấy: Hạ Chí thản nhiên nói: "Đi nhanh đi, ngươi chỉ là hạng vô năng mà thôi, ta cũng lười tính toán với ngươi."
"Ngươi ngươi ngươi..." Cảnh sát này dùng tay chỉ vào Hạ Chí, hiển nhiên hắn ta đã bị chọc tới tức giận vô cùng. Thế nhưng vài giây đồng hồ sau, hắn ta thật sự xoay người rời đi.
Hạ Chí lắc đầu. Thân là cảnh sát lại nhát gan vô năng như vậy, thật không xứng làm cảnh sát.
Chỉ có điều, hiện tại hắn thật sự không muốn lãng phí thời gian, bởi vì hắn còn rất nhiều chuyện càng trọng yếu hơn phải làm.
Trong phòng bệnh, vài người khác lại có chút ngây người. Đặc biệt là Uông Tĩnh, nàng hoàn toàn cạn lời. Vì sao mỗi lần người này xuất hiện đều phải đuổi một người đi vậy?
Hơn nữa mỗi một lần, người bị hắn đuổi đi đều là người bọn họ cho rằng tới để giúp đỡ bọn họ.